230 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Lại
chất thêm gần chục kg gạo nữa cùng thực phẩm lên vai
chiếc ba lô của chúng tôi lại nặng như cũ, thế rồi
chiều hôm đó chúng tôi hành quân ra đi cho đến khoảng
10h đêm thì anh em mệt quá, đã có người ngất xỉu trên
đường do những cuộc hành quân dài ngày mang vác nặng,
những thứ chiến lợi phẩm thu được của địch mang từ
Phnom Penh ra hay trên đường truy quét đều được anh em
vứt bỏ vương vãi trên dọc đường đi, những gì cảm
thấy không phục vụ cho đời sống lính lúc bấy giờ
đều được bớt dần cho nhẹ đôi vai, nhóm anh nuôi cũng
vứt dần những chiếc nồi gang thu được của địch vẫn
mang theo dùng trước đó chỉ giữ lại nồi nhôm cho nhẹ,
nói chung là vứt bớt tất cả những gì có thể không
thương và cũng chẳng tiếc.
Lúc đó tôi cũng cùng
chung hoàn cảnh với tất cả anh em trong đơn vị, có thể
trọng lượng trên vai nhẹ hơn những anh em mang vác hỏa
lực mạnh xong cũng nặng bằng anh em mang vác súng AK, chỉ
có điều nhẹ hơn anh em dùng AK là khẩu AKM nòng vát của
tôi nhẹ hơn những khẩu AK của TQ hay VN mà thôi.
Đêm hôm đó lúc khoảng 8h tối tôi cũng quá mệt mỏi, mồ hôi vã ra từng dòng bước chân ngày một thêm nặng, máu dồn xuống chân khiến quai dép cao su hằn sâu vào da chân xưng mọng, tôi chợt nghĩ mình cần vứt bớt một cái gì đó trên vai cho nhẹ bớt, vừa đi vừa nghĩ như vậy, chỉ cần một cái gì đó cũng được miễn là có vứt dù chỉ là vài gram, sực nhớ ra đôi dây buộc bụng ba lô lủng lẳng phía sau đã được tôi buộc gọn lại nó hoàn toàn vô tác dụng, lâu nay tôi không bao giờ dùng đến, anh em khác cũng có dùng buộc ngang bụng bao giờ đâu.
À! đây rồi, tôi rút con dao găm vẫn đeo bên sườn từ khi được phát tại sân bay Puchentong cắt vứt bỏ những sợi dây lòng thòng đó, cảm giác nhẹ bớt trên vai được chút ít, cảm giác đó trông thấy bằng cảm nhận của trọng lượng vật đã vứt đi. Thế rồi tôi lại tiếp tục nghĩ xem còn gì đáng vứt nữa không? À! còn, còn cái thừa nên vứt vì chẳng mấy khi dùng tới nó, nếu khi cần dùng có thể mượn của anh em khác đó là hộp phụ tùng bảo dưỡng súng, nó nằm dưới đít báng khẩu AK của tôi phía sau cái lỗ tròn đó, chỉ cần đẩy ngón tay vào trong cho cái cửa của lỗ tròn đó mở ra là hộp phụ tùng thòi ra ngoài, tôi liệng nó vào bụi cây bên đường chẳng cần suy nghĩ, cảm giác thấy nhẹ hơn hẳn, từ nay khẩu súng trên vài tôi sẽ nhẹ hơn mấy chục gram nữa.
Tôi yên tâm tiếp tục đi như vậy không nghĩ
thêm gì nữa, thế rồi cũng lại nhớ ra là cái thông
nòng súng, đúng rồi chính nó cái thông nòng súng đồ vô
tác dụng này chẳng để làm gì, mấy khi ai thông nòng
súng, nếu trong nòng có rỉ thì chỉ cần mở an toàn nấc
phát một nổ một phát súng là cái nòng lại sáng bóng
bên trong, vứt, tôi vui vẻ như mới phát minh ra một đề
tài khoa học vậy rút ngay cái thông nòng súng vứt luôn,
cảm giác khoan khoái hơn bất kể sự khoan khoái nào khác
bởi chính mình đã tìm thấy mà vứt bỏ những thứ
chẳng mấy cần thiết lâu nay nó cứ nằm ở trên vai
mình suốt dọc đường hành quân.
Sau này những lúc
ngồi lại với nhau anh em nhắc lại cái thời khắc đó
thằng Bích xạ thủ trung liên RPD đã kể lại tối hôm
đó nó cũng như tôi, vứt bỏ tất cả những gì có thể
cho nhẹ đôi vai nó đã bẻ bớt cái chuôi của cái bàn
chải đánh răng của mình cho nhẹ bớt, chẳng biết cái
chuôi bàn chải đánh răng đó nó nặng mấy gram nhưng cảm
giác nhẹ bớt nó cũng cảm nhận được. Cái gì vứt
được là vứt bỏ chỉ có đạn và gạo thì không ai dám
vứt cả, không ai kiểm tra hay ép buộc lính đó là tự
giác, sự tự giác bắt buộc vì điều đó là điều cấm
kỵ của lính chiến.
Ôi! thật là lính, cùn hết
biết, cùn đến thế là cùng.
Khoảng 10h thì chúng
tôi được lệnh dừng lại nghỉ chân, có lẽ cấp trên
cũng đã thấy được lính quá mệt mỏi, vài người ngã
xỉu trên đường không thể bước thêm được nữa, bản
thân họ đã cố gắng hết mức nhưng sức lực con người
nó cũng có giới hạn, cố mãi, cố mãi cũng sẽ đến
lúc nó phải gục ngã.
Trong toàn tiểu đoàn 7 thì
C2 chúng tôi là đơn vị vất vả nhất, khi luồn sâu hay
tấn công đánh vận động luôn là đơn vị đi đầu và
khi rút lại là đơn vị đi cuối của đội hình, khi hành
quân cuối thì khá vất vả, người đi trước lúc nào
cũng thủng thẳng đi còn người đi sau thì gần như phải
chạy đuổi theo vậy mọi mệnh lệnh thì luôn là người
biết sau cùng, lúc dừng chân thì phải bố trí đội hình
khóa đuôi kiểm tra đôn đốc những người đi cuối cùng
của đội hình tiểu đoàn, anh em các C khác phía trước
đã được nghỉ vài phút rồi còn chúng tôi vẫn đang
lục đục chưa ổn định đội hình, thật là làm lính
C2 chẳng sướng chút nào.
Nhận xét
Đăng nhận xét