242 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Thế
rồi đánh đùng một phát, ông nào đó cũng trên bộ quốc
phòng qua thị sát mặt trận, sau khi biết chuyện lính
tăng gia tự túc lương thực thì nói (lính chúng tôi
đương nghe kể lại):
- Chúng ta là những người lính
Tình nguyện làm nhiệm vụ Quốc tế, đói no chúng ta
chịu, QĐ sẽ cung cấp đủ gạo, lương thực thực phẩm
để cho binh sỹ chiến đấu vì nhiệm vụ cao cả này.
Nay chúng ta làm vậy khác nào chúng ta sang đây chiếm đất
của dân K, niềm tin ở những người lính Cách mạng
trong con mắt dân K thế nào đây?..vv
Thế là lại
một buổi mời đại diện dân K ở địa phương vào đơn
vị bàn giao lại ruộng cùng hoa màu trên đó coi như chúng
ta làm giúp họ, dân K vui vẻ nhận lại ruộng đồng của
mình còn lính chúng tôi tý nữa trở thành nông dân trên
chiến trường Campuchia.
Những
ngày tiếp theo sinh hoạt đơn vị cũng bình thường như
bao đơn vị khác, vẫn tăng gia trồng rau tưới tắm, vẫn
nhổ cỏ làm đồng đuổi vịt trời phá lúa phá ruộng,
vẫn nhận gạo cùng nhu yếu phẩm khác trên D về đơn
vị, sinh hoạt của lính dần dần đi vào quy củ, đầu
tóc cắt ngắn đúng điều lệnh QD ăn mặc tinh tươm hơn
nên trông lính C2 cũng như cả D7 chúng tôi lúc đó mặt
mũi ai cũng sáng sủa hơn.
Quan hệ giữa tôi cùng anh
Phượng cũng ngày càng gần gũi hơn, anh em thật sự hiểu
nhau trên cơ sở tình cảm, anh Phượng quý tôi cũng bởi
biết rõ tôi trong công việc của thằng liên lạc đại
đội chiến đấu, ngoài ra thêm chút tình riêng tư chỉ
có lính Hà tây khi đó mới hiểu đó là việc tôi mang
được anh Lịch từ trận địa ra, lo lắng cho anh Quân
khi anh bị thương ở đơn vị vì vậy anh Phượng cũng
coi tôi như thằng em đồng hương với anh vậy, các anh
đều là lính Hà tây cùng đoàn nhiều trận sống chết
có nhau nên quý nhau vô cùng mà ở đơn vị này cũng chẳng
còn bao nhiêu anh em cùng đoàn nữa, có thằng em như tôi ở
bên anh cũng khoái và yên tâm trong chiến đấu.
Tôi thì
cứ vô tư là đàn anh thì tôi quý tôi nể, nể ở chút
máu lính ở lòng dũng cảm trong chiến đấu sau nhiều
trận mà vẫn tồn tại được cho đến ngày hôm nay. Sự
thân tình đó đôi khi bị tôi lợi dụng, lợi dụng để
trốn việc của đơn vị mà tôi không muốn làm, lợi
dụng sự quen biết rộng của mình khắp tiểu đoàn để
dọa nạt thằng khác và cả lâu lâu anh Phượng xuống hồ
giặt quần áo tôi cũng không ngần ngại vứt thêm bộ
quần áo của tôi nhờ anh giặt hộ. Anh em chúng tôi sống
với nhau như vậy đó.
Khoảng chung tuần tháng 7.1979
chiều hôm đó tôi cùng anh Ban lính Vĩnh phú rủ nhau đi
may quần áo ở cái phum Peeng Novea Thơ mây, đi một mình
tôi thấy ngại, cũng có xin phép anh Phượng trước rồi
mới đi, 2 anh em 2 súng cùng túi vải quần áo mang sửa
lại, đi khỏi đơn vị khoảng trên 1h đồng hồ thì nghe
bên hướng đơn vị tôi có vài tiếng súng, chúng tôi
chẳng buồn để ý vì lính ta hay vác súng đi bắn chim cu
gáy hay bìm bịp, phát một vài viên rồi im lúc sau lại
vài viên chẳng đáng quan tâm làm gì tôi vẫn cắm cúi
may nốt cho xong.
Anh Ban nghe chừng sốt ruột chờ tôi may
cho xong của anh ấy là vơ vội bộ quần áo chạy về
trước, mình tôi ở lại may nốt rồi 5h chiều về sau,
vì không có ai bên cạnh giữa cái phum toàn dân K, súng
dựng 1 bên với cắm cúi đạp máy khâu thấy không an tâm
nên tôi bỏ dở đứng dậy đi về, khi đang thu dọn đồ
đạc để về thì ông Xã trưởng cũng vừa phóng xe Honda
90 phân khối với khẩu AK khoác ngang lưng về đến nhà,
chúng tôi quen nhau từ lần anh đó vào đơn vị tôi liên
hệ công tác nên tay bắt mặt mừng, anh ấy nói rồi ra
hiệu bảo tôi cứ tiếp tục may đi nếu cần, tôi hiểu
như vậy nhưng có biết tiếng đâu mà nói, xong cũng tối
rồi cần về đơn vị hơn nữa có làm cố cũng không
xong được. Tôi chào tạm biệt rồi khoác súng về đơn
vị, đường đi nếu theo đường chính sẽ xa hơn vài
trăm mét còn đi tắt cắt chéo thì nhanh hơn, tôi chọn
đường gần đi xiên qua những cánh rừng khóm thốt nốt
tre gai cây dại về cho nhanh.
Khi còn cách doanh trại
200m đã nhìn rõ mái nhà các B và sân đại đội, sao hôm
nay thấy trống vắng lạ kỳ, mọi ngày giờ này anh em đi
lại tắm rửa cơm nước sau một ngày công tác khắp cả
doanh trại, gần như trái bếp B nào cũng khói tỏa bốc
cao sao hôm nay im lìm quá vậy? Tôi thắc mắc đi nhanh hơn
về đơn vị. Vừa hay gặp anh Phình quản lý với thằng
Lộc từ dưới hướng hồ nước đi lên, vai khoác súng
vai khiêng cái võng cùng đồ nhu yếu phẩm đi về, lúc
sau anh Quế cũng từ hướng ruộng về đến nơi, thêm mỗi
B một thằng ốm đau nào đó cũng lò dò lên C bộ. Cả
đơn vị đi vắng đâu hết trong một buổi chiều chỉ
còn lại vài người, nhìn về các B trống hơ trống hoác
súng đạn ba lô cũng mang theo hết cả, tôi chẳng biết
đơn vị đã đi đâu. Sau đó anh Phình kể:
- Sau khi
tôi đi về hướng Peeng Novea Thơmay khoảng 1h đồng hồ
thì bất ngờ trên D có lệnh hành quân tác chiến gấp,
xe ô tô sẽ xuống đón tận nơi, C2 chuẩn bị ngay xe đến
là đi luôn, thế là cả đơn vị nháo nhào lên chuẩn bị,
không kịp mang theo bất kể cái gì, cơ số đạn thì luôn
đủ và có sẵn trong ba lô từng thằng lính rồi không
cần bổ sung thêm, gạo nước vét hết ở C chia đều cho
anh em mỗi người vài kg đủ ăn 5 ngày nếu thiếu bổ
sung sau trên đường tác chiến, may cả C chỉ có tôi và
anh Ban là đi vắng còn lại đủ hết.
Mỗi B để lại 1 người ốm đau trông cứ chăm lo tài sản của đơn vị số còn lại đi hết, anh Phình quản lý đơn vị đáng ra cũng đi nhưng chân đau do dẫm phải gai chân đang đau xưng u lên đâm ra không phải đi, thằng Lộc cũng đang ốm, sau khi chia hết lương thực thực phẩm cho anh em rồi thì ở nhà hết nên anh Phình và thằng Lộc đành bám theo xe lên D nhận gánh về. Mấy phát súng bắn lúc chiều là dùng để gọi tôi và anh Ban về đơn vị, chúng tôi thì vô tư quá, khi anh Ban về đến doanh trại thì xe ô tô vẫn còn trên D gọi điện lên D thì D báo lên ngay và anh Ban đã đuổi theo đơn vị ngay lúc đó.
Nhận xét
Đăng nhận xét