249 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Trên
suốt dọc đường hành quân chúng tôi không gặp bất kể
chuyện gì cho tới sáng hôm sau, trời sáng muộn hơn mùa
khô không khí rừng núi ẩm ướt, mùi lá cây cùng củi
mục bốc lên khó chịu, những bước chân tới đâu cũng
gặp nước, bàn chân lính nhợt nhạt sau 1 đêm dầm mưa
ướt từ gót chân tới đỉnh đầu, lúc này thì chẳng
có gì quý bằng chân có đôi dép cao su, vừa gọn nhẹ
vừa sạch sẽ giữ cho chân luôn thoáng tiện lợi hơn tất
cả loại giày dép nào khác, dép cao su vạn tuế.
Chúng tôi dừng lại ăn cơm sáng chớp nhoáng rồi đi tiếp
đến khoảng 10h thì có lệnh dừng lại, 14 15h đồng hồ
hành quân liên tục lính tráng đã mệt bã ra rồi, anh
Hồng vẫn đi liền ngay sát bên tôi, nhiều lần tôi đã
đá mắt nhìn anh như muốn hỏi:
- Bao giờ anh cho anh
em nghỉ đây? Hành quân suốt cả đêm rồi sức lính cũng
có giới hạn anh ơi, anh cũng từng là lính như tụi em
mà.
Anh Hồng chạy ngược chạy xuôi khắp đội hình
D7 bố trí đội hình dừng chân cùng với mệnh lệnh cho
các C bộ binh:
- Tuyệt đối giữ bí mật điểm dừng
chân, cấm nổ súng bậy bạ khi chưa có lệnh (tất nhiên
gặp địch là phải bắn rồi, không lẽ cứ đứng đó
chờ nó bắn chết mình), thay nhau canh gác số còn lại
nghỉ lấy sức tối nay hành quân tiếp không đi lại lộn
xộn , anh nuôi chuẩn bị 2 suất cơm ngày mai như thường
lệ, chú ý đun nấu không để khói.
Chỉ trong ít
phút võng đã được mắc khắp một cánh rừng, nhiều
thằng lười đến mức mắc cái võng xong là trùm cái
tăng lên võng rồi leo lên ngủ ngay, ba lô vứt lỏng trỏng
dưới đất, súng dựa bên, tôi thì khác cẩn thận hơn,
vài phút chuẩn bị chứ có bao nhiêu đâu, ban ngày không
cần cọc phụ thì ít nhất cũng căng lấy sợi dây tăng
cho nó ra hồn cái tăng võng, buộc tăng căng về 4 góc cho
nó đỡ úi xùi, chặt lấy 3 cái cọc cắm xuống đất
đặt cái ba lô lên cho nó đỡ ẩm ướt, lấy cái áo mưa
phủ lên cho mưa đỡ ướt ba lô của mình, dựa cây súng
ngay sát tầm tay mình để khi cần là có thể nổ súng
tác chiến được ngay, thế rồi yên tâm leo lên võng làm
1 giấc mặc kệ những gì đang diễn ra quanh mình.
Lúc này mấy thằng anh nuôi là khổ nhất, mùa mưa củi
đuốc ướt hết cả vậy mà chúng nó vẫn phải nấu cơm
chuẩn bị cho lính ngày mai và chiều nay, củi ướt khói
nhiều lửa không đỏ vậy là chúng nó thổi tới toét
mắt thì thôi, anh nuôi họ cũng có những kinh nghiệm
riêng của họ, củi không cháy thì tưới dầu lạc vào
mà đốt, chuẩn bị sẵn những mẩu cao su trong ba lô dùng
mà nhóm bếp, khi lửa đã bắt đầu bén thì lấy củi
ướt chất chung quanh cho nó khô rồi bỏ dần vào bếp,
các bếp thay nhau hong củi cho khô và cuối cùng cái gì
cần thì lính đều làm được cả, đúng là lính gi gỉ
gì gi cái gì cũng làm được tất lính thì chẳng bao giờ
chịu khuất phục trước những khó khăn.
Cục cơm
nắm bữa trưa đó rồi của ai người đó ăn và muốn ăn
lúc nào tùy ý nhưng quả thật lính thích ngủ nhiều hơn
ăn nên bữa trưa đó gần như bỏ, 1 C 4 vọng gác thay
nhau còn lại trùm võng ngủ lăn quay hết cả chỉ có mấy
thằng anh nuôi lúi húi đun nấu, chúng nó cũng muốn nhanh
nhanh chóng chóng cho xong việc rồi cũng cố bớt chút thời
gian kiếm giấc ngủ lấy lại sức chuẩn bị cho đêm nay
tiếp tục hành quân.
Khoảng 3 4h chiều đã có lác
đác anh em dậy rồi, vài người chăm chỉ có chút máu
cải thiện đã lần mò ra bờ suối kiếm ít măng tre
chuẩn bị cho bữa chiều nay, măng vùng này mùa này nhiều
lắm có người đi một lúc đã mang về cả ôm măng rừng,
măng tre gai hay hơn những loại măng khác rất dễ ăn
không đắng không chát gì, chỉ cần bẻ về bóc vỏ ra
cắt lấy chỗ non còn lại bỏ thái nhỏ xào với thịt
hộp là có món cải thiện tuyệt vời rồi, cẩn thận
hơn luộc qua 1 nước khi măng còn tươi rồi chắt bỏ
nước đi mang xào thì càng ngon, đây là món đặc sản
rừng duy nhất của vùng này, tôi lính thành phố lần đầu
vào rừng mùa mưa còn ngáo ơ chuyện này lắm, mấy anh
người dân tộc thiểu số miền Bắc thì món này nhanh
không gì tả hết.
Cơm chiều xong khoảng 6 h trời nhá nhem tối là chúng tôi lên đường, anh Phượng đã nắm hết phương án tác chiến vùng này từ trên D và cũng đã quán triệt tới từng chiến sỹ trong C2, từ đây bắt đầu có nhiều địch, theo tin nhận định từ cấp trên xuống địch thành lập 2 sư đoàn từ bên kia biên giới Thái lan và đã xâm nhập vào nội địa Campuchia theo hướng này, chúng ta không loại trừ sẽ có những trận đánh lớn tại đây với lực lượng địch, yêu cầu lính tuyệt đối giữ nghiêm kỷ luật và đề cao cảnh giác tránh coi thường xem nhẹ địch.
Một đêm luồn sâu tiếp theo giống như đêm hôm trước, đường vẫn khó đi như vậy lính lầm lũi bước trong đêm, lúc mưa to khi mưa nhỏ lúc tạnh và mưa là chuyện của Trời lính chẳng thèm quan tâm. Lúc trời gần sáng thì anh Hồng vượt lên đầu hàng quân nhắc nhở anh em gần vào đến mục tiêu rồi nhé cẩn thận, trời sáng dần lên chúng tôi mới biết là đã vào gần sát chân núi đá.
Dãy núi chắn ngang trước mặt một khoảng thâm sì khi trời mới tang tảng sáng, rừng sát núi đá thưa hơn nhưng lại nhiều cây dại với tre gai, suối nhiều hơn bên ngoài với những lạch nước chảy từ trên núi xuống tạo thành những khe chảy không to nhưng cũng chẳng nhỏ, có chỗ khá sâu nên lính phải đi lòng vòng tìm đường vượt qua, nhìn thì thấy núi sát tận mặt mình đấy nhưng muốn đến gần cũng đi còn mệt mới tới nơi.
Nhận xét
Đăng nhận xét