247 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Anh lái xe từ trong E bộ đi ra nhảy lên xe, chúng tôi thẳng hướng về Udong, chẳng biết đi đâu chỉ biết rằng phía trước đơn vị mình đang mong chờ chúng tôi, những mớ rau xanh và những cánh thư hậu phương luôn là niềm khát khao của lính chiến xa nhà.
Xe
chạy qua Udong rồi rẽ trái đi tiếp, cứ thẳng về hướng
tây ( đường 136 ) chạy tiếp, đường đất khó đi trên
đường những ổ trâu ổ voi với những vũng nước lớn
đỏ ngầu, có lúc bánh xe xa xuống ngập tới nửa bánh,
xe hết lượn về bên phải đường lại lách về bên
trái lựa từng khúc từng bánh xe mà đi, trên thùng xe
lính chúng tôi đứng lắc lư như đánh võng theo chiều
lượn của xe lúc nghiêng góc này này lúc ngả góc kia.
Từ ngã 3 Udong đi khoảng gần 30km nữa thì gặp dãy nhà
ngói đỏ ven đường, dãy nhà sàn nằm bên phải đường
với gần chục mái nhà ngói, bên trái đường là một
khoảng trống rộng lút tầm mắt với cây cối lúp xúp
thỉnh thoảng có mấy cây gỗ dầu gày gò khẳng khiu chạy
dài tới chân một mọt núi đọc lập xa xa, bên hướng
phải đường sau lưng dãy nhà là những cánh rừng dày
đặc hơn xanh thẳm và cũng thật xa mờ mờ trước tầm
mắt là một ngọn núi, núi Kimry đó lần đầu thấy nó
và cũng không thể ngờ được rằng sau này chúng tôi có
nhiều thời gian gắn bó với nó đến như vậy.
Hướng trong dãy nhà sàn mái ngói đó thấp thoáng bóng
lính mình đi lại, xe dừng lại ít phút, anh lái xe lại
nhảy xuống chạy vào dãy nhà bên trong, trước khi đi còn
dặn với theo mấy thằng chúng tôi còn đứng ở trên
xe:
- Chúng mày mang vào bếp nhà ăn kia 2 bao tải rau
nhé.
Ô hay! Rau muống xanh do công sức chúng tôi
trồng, hàng ngày vun xới tưới tắm nhọc nhằn như vậy
lính đơn vị chúng tôi chưa ai được biết cọng rau nó
dài ngắn già non thế nào mà mới mang đến đây đã bao
người biết, đã vậy lại còn lệnh cho chúng tôi phải
mang cho ai rồi mang đến tận nơi cho các ông ấy nữa,
vài người tỏ thái độ bực mình nhưng anh Ban nói:
-
Mang vào cho anh em trong đó đi đừng kêu ca nữa, toàn anh
em mình cả thôi.
Thế là chúng tôi kéo 2 bao rau muống
xuống xe lễ mễ bê vào dãy nhà bên phải đường nhân
tiện hỏi thăm đây là đâu? E bộ tiền phương của E209
chúng tôi nằm ở đây. Ra vậy các thủ trưởng E tiền
phương nằm hết cả ở đây và bộ phận sáng nay chúng
tôi gặp đó chỉ là cứ tuyến sau của E209 chúng tôi
thôi.
Xe chạy tiếp đến khoảng trưa thì tới ngã 3
Amleeng ngoài, đoạn đường tiếp theo cũng khó đi như
vậy, suốt dọc đường đi thỉnh thoảng vẫn thấy lác
đác vài người dân đen đủi nhếch nhác đi trên đường,
họ nhìn chúng tôi lấm lét sợ sệt, phần lớn là người
già hoặc phụ nữ, xe tới ngã 3 nơi đây có vài nóc nhà
lá cũ nát bám theo đường vài người dân đi lại quanh
đó họ nhìn chúng tôi vô cảm không buồn và cũng chẳng
vui, chắc họ đã quen cảnh lính chúng ta ra vào khu vực
này, vài đứa nhỏ cả con trai con gái không quần không
áo đen như cột nhà cháy tồng ngồng như vậy chạy ra
gốc cây me tây lớn ngay ngã 3 đứng nhìn chúng tôi, xe
dừng lại anh lái xe nhảy hẳn xuống đường vào dãy nhà
nói gì đó với dân K rồi quay ra ngay, nghe chừng anh ấy
đi lại nhiều lần rồi nên quen biết thì phải, khi ra
anh ấy nói:
- Này! Chúng mày chú ý nhé, từ đây vào
trong Amleeng rất nguy hiểm địch thường phục kích trong
rừng bắn ra, nếu thấy địch thì nhảy nhanh xuống xe
đánh rồi đi tiếp.
Xe chạy tiếp, đường trong này
dễ đi hơn không có những ổ trâu ổ voi như bên ngoài
nên xe chạy nhanh hơn, vẫn đường đất 2 bên là rừng
dầu rậm rạp cành cây chìa ra cả đường cao hơn thành
thùng xe nên không ai đứng được, phải ngồi dưới sàn
xe thỉnh thoảng nhô cái đầu lên quan sát 2 bên đường.
Rất may chúng tôi không gặp bất kể điều gì trên suốt
dọc đường.
Xe vào tới ngã 3 Udong trong, một cái
ngã 3 nằm trên đỉnh đồi, nếu đi tiếp về hướng bắc
sẽ thoai thoải đổ dốc xuống phía lòng suối rất xa
kia và đường nữa thì đi về hướng tây ngay bên trái
đường là cái chùa cũ đổ nát, sau này chúng tôi đặt
tên cho địa danh này là ngã 3 chùa đổ, ở đây có vài
cái nhà lá xiêu vẹo, vẫn kiểu nhà sàn khung gỗ lợp lá
nhưngg đặc biệt hơn những nhà khác mà chúng tôi từng
gặp là nó được làm khá to và sàn bằng gỗ, chắc
những ngôi nhà này đã được dựng lên từ lâu rồi
không phải mới đây những năm tháng Pôn Pốt nắm quyền
hành trên cái đất nước lắm tang tóc đau thương này.
Tại đây có 1 nhóm lính thông tin nằm ở đó, 2 người
họ đang quay cái cục phát điện bên cạnh cái cần ăng
ten cao vút lính mình ở chung quanh đây khá đông, anh lái
xe lại dừng lại thò đầu ra khỏi cabin xe bảo chúng tôi
ném 1 bao rau muống xuống đường, tôi đã bắt đầu muốn
cáu bởi cái chuyện của ông Đa phúc ông Đề này rồi
đấy và cũng định bụng rằng chỉ cần thêm 1 lần nữa
thôi tôi sẽ sẵn sàng nổi khùng lên xem ai dám làm gì
tôi.
Đi chưa đến nơi lính đơn vị chúng tôi chưa được
cọng rau nào đã mất gần nửa số rau muống trên dọc
đường quá tiền mãi lộ.
Xe chạy thêm khoảng 4 km
nữa lúc này đã tầm chiều chiều rồi thì tới 1 con
suối, nơi đây lính D7 chúng tôi đang dừng chân, gặp anh
em đơn vị mình mừng quá cứ như mình đã về nhà sau
một chặng đường dài, lính trên xe gọi lính dưới
đường, lính dưới đường nhận ra anh em trên xe gọi
nhau ý ới cả, xe tấp vào D bộ chúng tôi nhanh chóng
xuống xe, mấy thằng lính C2 chúng tôi loay hoay với mấy
bao tải rau còn lại lúc này rau đã héo dũ cả rồi thì
anh Vương hậu cần D chạy ra nói:
- Mấy thằng C2
chúng mày mang 2 bao tải rau về đơn vị còn lại để đó
tao chia mỗi C1 mỗi bộ phận 1 bao có đủ không?
-
Đủ, đủ, còn 6 bao tất cả mà.
- Biết rồi.
Anh Vương nói vậy, tôi hơi thắc mắc tại sao là biết
rồi, các ông cứ làm như các ông là người trồng rau
rồi thu hoạch không bằng ấy mà biết rồi? Thì ra các
anh ấy biết rồi thật, C2 thu hoạch được 10 bao tải
rau muống đã được báo lên trên và cấp trên đã chia
rau cho lính mình cùng ăn chứ lúc đó lính chúng ta thèm
rau xanh lắm, quý như vàng nên chia nhau cũng có số lượng
hẳn hoi và ưu tiên đơn vị cái thằng trồng rau được
nhiều hơn gấp đôi những đơn vị khác.
Chúng tôi
gánh gồng đồ đạc súng đạn đi qua bên kia con suối,
C2 bố trí dừng chân tại đó, anh em gặp nhau vui quá, 2
bao rau chuyển luôn xuống cho anh nuôi và chiều nay bữa
rau muống luộc ăn thoải mái cho lính C2, tôi đứng ra
phát thư cho anh em lúc ngồi trên xe tôi đã tranh thủ soạn
thư của ai vào với nhau rồi, có người có tới 2 3 lá
thư liền nên đọc tên là đưa thôi mọi người mừng
vui ra mặt.
Nhận xét
Đăng nhận xét