265 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Đêm đó thằng Bình đã cõng tôi qua 2 con suối, ngồi trên lưng nó mà tôi thấy ái ngại quá, nó sang bên bờ suối bên kia lần đầu bỏ lại hết súng đạn ba lô của cả tôi và nó rồi lội ngược lại cõng tôi qua, có lúc suối rộng dưới nhiều cát vàng thì nó phải đi 3 lần tất cả, cõng tôi qua suối vì nó thương cái chân của tôi, ngồi trên lưng nó thì tôi lại thương nó đã khó nhọc thêm vì tôi, anh em khác họ cũng muốn đỡ nhưng họ cũng nặng quá rồi, thằng Vinh bọ lính B3 lội ngang giữa suối dừng lại dùng mũ cối múc nước tu ừng ực rồi dội nước cả lên đầu cho cái đầu hạ hỏa bớt đi, hành quân nhiều mang nặng sức nóng nó ngược lên tận cả đỉnh đầu, người khác đi sau thấy thế nhắc nhở không được uống nước như vậy không được dội nước đột ngột như vậy dễ sinh bệnh cảm, nó cười rồi nói tỉnh bơ: Không sao đâu quen rồi.
Cái gian khổ vất vả mà cũng quen được, thật vậy lính chúng tôi phải quen với những vất vả khó khăn, phải nhanh chóng thích nghi được với môi trường khắc nghiệt để tồn tại cho mình và cho cả đồng đội.
Tới con suối thứ 3 thì tôi thật sự không muốn thằng Bình cõng tôi qua suối nữa, thương nó quá chẳng nỡ lòng nào vẫn biết nó tốt nó thương tôi nó muốn chia sẻ khó khăn của riêng tôi nhưng mình lạm dụng quá thì tình bạn dễ sứt mẻ, bởi vậy tôi lặng lẽ cởi giầy chuẩn bị lội qua suối, thằng Bình qua khỏi lần đầu thì lộn ngược trở lại tìm tôi bên bụi cây men bờ suối, lúc đó anh em C2 đã qua gần hết rồi nó mò mẫm trong đêm tối ghé vào tận mặt những thằng đang đi kia khẽ gọi tên tôi, cực chẳng đã tôi phải thưa nó thấy tôi đang cởi giày thì nó nói: Sao ngu thế để tao cõng mày qua, chân nhúng nước thế làm sao khỏi, lúc đó tôi mới nói: Mày cõng được tao qua bao nhiêu con suối nữa đây hả Bình, 1 2 còn được chứ từ đây đến sáng sẽ còn biết bao nhiêu suối nữa phải đi qua, thôi mày để tao tự đi vậy không sao đâu, thế rồi tôi cởi giày cầm ở tay lội qua suố, nó khoác cho tôi cái ba lô, sang đến bên kia tôi dùng cái khăn mặt buộc ở quai ba lô lau sạch chân đi giày lại. Đến lúc gặp cái suối thứ 4 thì nó nhất mực không cho tôi cởi giày nó ưu tiên tôi và khẩu AK qua trước rồi quay sang mang đồ sau, may đêm đó chúng tôi chỉ đi qua 4 con suối, tôi đã nợ nó, nợ cái ân tình của nó rất nhiều mà trả cả đời này cũng không hết.
Những lúc vui vui nhắc lại chuyện đêm luồn sâu đó thì thằng Bình nói:
- Mày trèo lên lưng tao ngồi thì được chứ thằng khác mà leo lên tao đánh bỏ mẹ.
Thằng này buồn cười lắm, hiền lành chăm chỉ và cũng rất nhiệt tình với bạn bè nhưng đôi khi cũng bảo thủ và cùn hết chỗ luôn, nó đã coi điều gì là chân lý thì điều đó sẽ không đổi trong lòng nó, nó sẽ cố sống cố chết để bảo vệ cái chân lý đó mặc dù cái đó thì sai bét nhè ra, lúc đó thì tôi gọi nó là cứt, và đúng nó cứt thật vì vậy tôi đặt cho nó cái tên Bình cứt, tên vậy mà nó chẳng giận tôi, thằng khác gọi nó như vậy thì nó sẵn sàng quay lại hơn thua với người đó ngay đấy, nhưng tôi gọi thì nó lại cười, hỏi nó sao lại như vậy thì nó nói:
- Mày muốn gọi tao là gì kệ mày, thích nói sao cũng mặc xác mày nhưng thằng khác mà gọi vậy có ngày tao cho ăn cái báng súng.
Tình bạn giữa tôi và nó cũng đã thành chân lý trong lòng nó vì vậy dù ai có nói gì thì chân lý đó cũng không bao giờ thay đổi, điều nữa chớ ai có dại trong C2 mà động đến tôi vì động đến tôi là động đến nó và chắc chắn nó sẽ không bao giờ bỏ qua.
Khi chúng tôi vừa vượt qua khỏi con suối thứ 4 trên suốt dọc đường đi khoảng 2km đường rừng thì trinh sát lộn lại báo gặp 1 con lộ đất trước mặt gần đó có 1 cái phum nhỏ trong đêm thấy lờ mờ về bên trái đội hình vài ngọn cây dừa phất phơ, đội hình D7 tản rộng ra chuẩn bị vượt qua con lộ đỏ đó, phương án C2 qua trước rồi giữ cánh bên kia đường đã được thống nhất từ trước, anh Hồng từ dưới đội hình vượt lên trực tiếp chỉ huy lính D7 vượt qua bên kia đường, lúc này trời đã hơ hửng hửng sáng rồi, phải qua thật nhanh trước khi trời sáng rõ, vượt qua đường là những khó khăn của lính đánh vận động cần phải chớp lấy thời cơ khi trời chưa sáng, nguyên tắc này luôn được quan tâm hàng đầu đối với lính luồn sâu chúng tôi.
Phía sau lưng C2 đội hình ùn tắc lại, C2 mới qua được bên kia đường nửa quân số, tôi trong đội hình sang sau trong đêm tối vẫn thấy lính mình khá rõ lom khom vận động qua đường, chỉ giây lát họ đã chiếm lĩnh xong những vị trí có lợi nhất bên kia đường sẵn sang hỗ trợ cho anh em trong D vượt qua nếu gặp sự cố, mặt đường không rộng ngang trừng 10m hơn bên kia là khoảng đất trũng cùng cây cỏ thấp hơn mặt đường nhiều, con lộ khá thẳng và quang đãng, tôi bám anh Phượng, anh Phượng bám anh Hồng cùng bộ phận tác chiến bậu xậu khác dồn cục ngay bên này đường, cái phum bên trái đội hình vẫn im lìm nằm đó cách vị trí chúng tôi vượt đường không quá 100m.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam