251 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Thằng tù binh bị trói ngồi đó mắt lơ láo nhìn chúng tôi, nó không có một chút thái độ nào biểu hiện sợ sệt hay lo lắng, với nó cuộc sống hiện tại hay đã chết rồi có khác gì nhau, thực ra nó cũng đã chết từ 6 tháng trước cùng với cái chế độ Ăngka của nó rồi còn đâu, cuộc đời này đôi khi con người ta không tự quyết định được sự đúng hay sai, kẻ quyết định con đường đi đúng hay sai của thằng lính lại là người khác chứ không phải bản thân nó. Nó từng là người chiến sỹ Cách mạng giải phóng quê hương Đất nước của nó và cũng từng là kẻ tay sai cho một chế độ diệt chủng đưa Dân tộc nó đến con đường diệt vong, nó không đủ dũng cảm để bước ra khỏi vòng quay đó cho đến hôm nay nó là kẻ chiến bại.
Những
ngày tiếp theo đơn vị tôi càn truy quét dọc theo dãy núi
đó ngược lên hướng bắc, những trận đánh lẻ tẻ
vẫn diễn ra hàng ngày, địch ở đây không tập trung
đông mà chỉ là những toán nhỏ lẻ tẻ 3 - 5 thằng, chúng
đói lắm thằng nào da dẻ cũng vàng ệch gày nhom vác cây
súng AK chạy không nổi phản ứng chậm chạp trước
những cơn mưa đạn của lính Tình nguyện VN.
Lúc
này theo tin chúng tôi được biết cả F7 dồn hết lực
lượng về đây càn quét để tiêu diệt hoặc bắt sống
bằng được Tà Mốc tư lệnh quân khu Tây nam của Pôn
Pốt mới từ Thái lan trở về xây dựng lực lượng
kháng chiến lâu dài trên đất Campuchia.
Từng vị
trí từng vùng đất trong núi rừng tây nam nằm dưới sự
kiểm soát của lính VN, vì là lính cấp dưới nên chúng
tôi không nắm rõ là đơn vị đang ở khu vực nào trong
khu vực rừng núi Amleeng rộng lớn này.
Trong E209 các tiểu
đoàn khác D8 D9 cũng thu được những kết quả đáng kể,
trên đường hành quân các tiểu đoàn trong E chúng tôi
gặp nhau luôn, chúng tôi lúc đó chỉ nghe nói E141 cũng đã
ở trong Amleeng này từ khi họ đi phối thuộc cùng F9 còn
E165 thì không mấy khi gặp họ, nghe đâu họ đi phối
thuộc cùng những đơn vị khác ở khu vực khác.
Môt
chuyện đáng tiếc đã xảy ra giữa D7 và D9 chúng tôi
trên đường hành quân vào trưa hôm đó.
Buổi sáng
chúng tôi hành quân vào trên con đường đất len lỏi
trong rừng, vì là đường cũ nên cây cối mọc sát đường
cành lá phủ cả ra đường, khi lên cách ngã 3 Amleeng
trong khoảng 20km lúc đó đã gần vào đến dãy núi Uran
thì gặp D9 cùng hành quân trên 1 hướng, 2 tiểu đoàn đi
cạnh nhau lính tráng chúng tôi tranh thủ tìm đồng hương
bạn bè cùng đoàn, khi ngồi nghỉ chân thì túm 5 tụm 3
lại với nhau chuyện trò tâm sự, khi đơn vị nào có
lệnh hành quân thì vội vã chia tay ai về đội hình đơn
vị đó.
Lúc đó địch lẻ tẻ ở đây nhiều từng
tóp từng tốp cả bị bắt sống lẫn tiêu diệt, nhiều
kho súng của địch bị lôi lên sau khi khai thác tù binh,
chẳng cần đánh đấm tù binh làm gì cho mệt xác nhiều
thằng nhìn nó có lẽ đấm 1 quả là nó chết luôn khỏi
cần bắn tốn đạn, chỉ cần giơ cục cơm nắm ra trước
mặt nó rồi nói:
- Vũ khí chúng mày chôn ở đâu?
Khai ra tao cho ăn cơm.
Chỉ cần từng đó thôi thì
bao nhiêu súng đạn ở đâu mà nó biết nó sẽ khai ra
tuốt tuồn tuột, với chiến thuật khai thác tù binh kiểu
giơ ra cục cơm D7 chúng tôi thu về không nhớ là bao
nhiêu hầm vũ khí, ở đây toàn súng mới và có cả DKZ75
ly DKZ82 ly và 12.8ly của TQ sản xuất, những kho đạn hầm
đạn moi lên cả ngày không hết, những chuyến xe của F
chở ra vài ngày đống vũ khí đạn dược thu được của
địch.
D7 đi tới đâu diệt địch ở đó, xác chúng được
để lộ thiên bốc mùi không thể tả hết được, những
nhóm dân K bị lùa theo chúng hơn nửa năm nay vật vờ
trong rừng như những bóng ma, đây là nguồn nhân lực lâu
dài cung cấp lương thực thực phẩm cho lính Pốt cũng
đói kinh khủng họ chết đói rất nhiều trong những dãy
nhà tạm trong rừng, khi chúng tôi đến nhanh chóng phân
loại dân đàn bà trẻ em rồi cho họ gạo cùng chỉ đường
cho họ đi ra vùng giải phóng, thanh niên hoặc vẫn còn
tuổi có thể cầm được súng thì bắt giữ thậm chí
trói lại gửi lên cấp trên đưa vào diện lính Pốt cần
cải tạo.
Càng vào sâu trong rừng dân càng ít và
lúc này cách ngã 3 trong của Amleeng 20km rồi thì còn lại
toàn là địch cả, cũng chỉ có địch mới chui sâu vào
rừng đến như vậy, lúc này tôi mới để ý mỗi khi đến
lòng suối nào đó đều thấy có rất nhiều củ gì đó
dẹt dẹt to cỡ bằng lốp xe ô tô con, nhỏ cỡ bằng lốp
xe máy Vespa màu trắng đục ngả vàng được ngâm dưới
lòng suối, lúc còn càn bên ngoài vòng ngoài Amleeng tôi đã
thấy loại củ này ở những lòng suối rồi song vẫn
thấy có ít nhưng vào đây thì thấy nhiều hơn.
Thì ra đây là củ cây vạn tuế, cây vạn tuế lá xanh xẫm hơn cây thiên tuế vùng này rất nhiều, nhiều cây to bằng thùng gánh nước với lá dày nhiều lá kim nhọn vẫn thường chọc ngang tầm mặt chúng tôi trên đường hành quân, lính Pốt đào cái củ như bánh xe đó lên rồi đẽo vỏ ngâm dưới suối nghe nói cả tháng trời rồi vớt lên thái mỏng từng lát phơi khô hoặc cho vào nồi nấu thành thứ bột xền xệt để ăn thay cơm, dân cũng phải ăn như vậy và nghe nói ăn thứ củ này chát lắm (sau này tôi thấy cây vạn tuế dùng làm cây cảnh tại HN SG bán rất đắt, cây thiên tuế rẻ hơn). Củ vạn tuế mãi đến năm 1981 chúng tôi vẫn thấy lính Pốt khai thác dùng làm lương thực, chắc là chất dùng nuôi cơ thể con người ở củ vạn tuế không có là bao nhiêu nên lính Pốt và dân K bị lùa vào đây mới đói như vậy.
Nhận xét
Đăng nhận xét