255 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Chiến tranh nó là vậy đấy, nó rèn luyện cho những người lính chúng tôi chiến đấu trên đồng nước mênh mông ngập tới ngang bụng, mỗi bước chân lội dưới nước bị cản lại như đeo đá dưới chân, đạn bắn găm xuống nước chụp chụp rồi sủi bọt ngay cạnh mình, viên đạn xượt trên mặt nước văng ngược lên quay ngang đầu đạn nghe âm thanh veo chiu rợn người, rồi những phát đạn pháo, cối nổ tung tóe trên mặt nước cuộn lên cột nước cùng đất đá bùn mảnh văng tứ tung và những trận càn quét truy đuổi địch trong mùa khô khốn khổ đó.

 Hành quân, hành quân và hành quân, đeo nặng đeo nặng và sụn lưng vì nặng, khát nước tới khô cháy cổ họng giữa rừng núi và những cơn nắng nóng như đổ lửa lên đầu, rồi những trận đánh đến tóe lửa mờ mắt ù tai vì đạn pháo, đạn nhọn của địch bắn đến mức khó kiếm được cái lá cây lành trong trận địa và hôm nay leo núi vác nặng hơn cả những vận động viên với súng đạn quân trang nồi niêu xoong chảo lỉnh kỉnh cả trong những cơn mưa rầm rề hàng tháng trời không dứt.

 Chúng tôi lúc đó còn quá trẻ để chấp nhận sự gian khổ này nhưng không thấy ai kêu ca phàn nàn gì, chiến tranh đã rèn luyện lên những con người có sức chịu đựng ngoài sức tưởng tượng, lúc đó chúng tôi hiểu được rằng sức mạnh của chúng tôi đó là tinh thần đoàn kết tính kỷ luật cao của người lính chiến đấu bên nhau, mỗi người cùng nhau chung lưng gánh vác nhiệm vụ gian khó lúc bấy giờ và không có 1 điều gì là không làm được không có 1 khó khăn nào không vượt qua được.
Rừng núi Uran vẫn mịt mù trùng điệp trước mặt, mưa vẫn rơi bất kể lúc nào và nhiệm vụ của chúng tôi vẫn còn phải tiến lên phía trước.

Thời gian đó chúng tôi không còn nhớ được đã trèo qua bao nhiêu ngọn núi trên dãy núi Uran đó, những trận đánh lẻ tẻ với những nhóm tàn quân Pôn Pốt vẫn thường xuyên diễn ra, chúng không nhiều mỗi nhóm 5 - 7 tên lính chết đói giữa rừng chúng không đủ sức để cầm cự những trận đánh tới quá 5 phút đồng hồ và phần lớn chúng bị các mũi các hướng của E209 diệt gọn, lúc này chúng tôi cũng chẳng thiết tha gì chuyện bắt sống tù binh hay thu được vũ khí của địch, nhóm anh em vận tải D của chúng tôi méo mặt vì khiêng vác vũ khí thu được của địch, mỗi lần súng nổ phía trước là mấy anh lính vận tải D nhăn nhó rồi, những chiếc cáng võng 2 lớp bằng vải dù đen của lính Pốt được chất đầy súng cho 2 người khiêng và B vận tải của D7 có cả 4 5 cặp cáng vũ khí như thế này.
Phần lớn lính Pốt bị tiêu diệt trên mũi tiến quân của đơn vị tôi chúng còn trẻ lắm, đúng là trẻ danh cầm súng nên chúng cũng chẳng có mấy kinh nghiệm chiến đấu hơn nữa chúng đói tới mềm nhũn người ra rồi có hơi sức đâu nữa mà chạy, thằng nào cũng vàng vọt bủng beo không còn ra hình người nữa, hố mắt thâm quầng cả cái mặt chỉ thấy độc có đôi mắt. Đúng là lính thì có cả trăm kiểu là lính, sướng như lính Mỹ cũng là lính, đói như lính Pốt cũng gọi là lính và khổ như lính Tình nguyện VN lúc đó cũng là lính.
Lúc này trên vai chúng tôi cũng nhẹ bớt đi rồi, đạn bắn nhiều và lương thực cũng hao đi nhiều rồi mà chưa bổ sung thêm, lúc đó chúng tôi được lệnh hành quân gấp lên một khu vực núi nào đó khá cao và bắt liên lạc cùng với lính F9 của QĐ4 trên đỉnh núi Uran này.

 Trưa hôm đó chúng tôi hành quân lên đến vị trí đã được xác định trên bản đồ từ cấp F QD4, nhiệm vụ giao cho lính C2 chúng tôi leo lên tới đỉnh núi còn những đại đội khác và bộ phận trực thuộc D7 chỉ ở phía dưới, từ trên cao có thể quan sát thấy được lính trong đội hình D7 của chúng tôi, khoảng 11h trưa chúng tôi ỳ ạch bò lên đến nơi rồi bố trí đội hình ngồi chờ đơn vị bạn, từ đây phóng tầm mắt về 4 phương một màu xanh sẫm lờ mờ xen lẫn mây của rừng núi với những tảng mây mang nhiều hơi nước trôi nhanh lướt qua dưới chân chúng tôi, gió thổi ù ù bên tai và cảm giác cưng cứng trong lỗ tai hơi nghẹn cổ phải ngáp 1 cái và nghe trong tai mình nó ục nhẹ lên 1 tiếng rồi mới hết cảm giác này, chúng tôi đã ở độ cao không khí loãng áp suất giảm và điều quan trọng là chúng tôi mồm miệng tai đang tranh nhau thở bởi vừa leo dốc lên đến điểm cao này.
Anh Phượng kéo tôi ra 1 góc rồi chỉ sang mỏm núi phía bên kia cũng gần thôi có thể nhìn được bằng mắt thường rồi chỉ và nói:
- Em chú ý nhé, ở đây quan sát sang những mỏm núi kia và bắt liên lạc với F9 bên đó có thể họ sẽ lên những vị trí này.
Tôi ngồi đó vắt vẻo trên đỉnh cao của mỏm đá nhìn về bên kia cố gắng tập trung quan sát tìm những người đồng đội F9 của chúng tôi hướng bên đó, họ đang trên đường vào vị trí bắt liên lạc với chúng tôi, chưa biết chắc chắn họ sẽ lên mỏm nào quanh đây gần hay xa quanh khu vực dãy núi này và khoảng gần 1h đồng hồ sau thì tôi thoáng thấy bóng người bên đỉnh núi bên kia nhưng không rõ lắm, tôi đã vội gọi anh Phượng rồi chỉ cho anh qua hưởng mỏm bên kia, lúc này bên kia mỏm núi đã có thấp thoáng vài 3 người lên đến nơi, hợp đồng bắt liên lạc với lính F9 khi đó rất rõ ràng, cộng lại bằng 5 bắn 3 trả lời 2 là nhận biết được quân ta, lúc này chuyện bắn bắt liên lạc chỉ còn là thủ tục vì nhìn rõ người với chiếc mũ cối trên đầu anh em bên đó.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam