256 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Tôi
bắn chỉ thiên 3 phát hướng đầu nòng súng về bên đó,
chỉ 3 giây sau 2 phát súng bắn trả lời, chúng tôi nhận
ra nhau những người lính của 2 sư đoàn Miền đông Nam
bộ đã bắt tay nhau trên đỉnh núi Uran, mừng quá lính
chúng tôi chạy ùa hết lên mỏm cao nhất của đỉnh núi
này mà vẫy mà gọi nhau, biết rằng họ chẳng nghe thấy
gì đâu nhưng vẫn gào vẫn gọi, anh em lính F9 bên kia
đỉnh núi cũng ào hết lên vẫy gọi chúng tôi, rừng núi
Campuchia, Uran gian khổ và chúng tôi đã gặp nhau mừng vui
như vậy đấy, ai đó phấn khích quá xách súng ra bắn
chỉ thiên hàng tràng, vài người hùa theo hân hoan trong
niềm vui chiến thắng tiếng súng nổ vang trời, anh em F9
bên kia đỉnh núi cũng đáp trả bằng từng loạt đạt
nổ rộ hòa chung niềm vui.
Vẫy tay nhau lần cuối
chúng tôi xuống núi trở về với đội hình của D7 đang
chờ chúng tôi ngay phía dưới, tạm biệt những người
anh em F9 hướng núi bên kia, hẹn ngày gặp lại trên những
bước đường hành quân.
Chúng tôi chuyển hướng
hành quân và 3 ngày sau về đến 1 vườn sắn rộng, vùng
này đồi nhiều với 2 quả đồi trồng toàn sắn củ đã
ăn được, những món sắn luộc, nướng, nấu canh sắn
và trong cả đội hình D7 lúc nào cũng sẵn món sắn mời
nhau, nơi đây có 1 đơn vị nào đó của ta mới rời đi
ít ngày, những thứ dùng rồi rác thải vứt lại vương
vãi quanh đây và mùi thối ở những xác chết của địch
nằm quanh quẩn gần vị trí đóng quân luôn ngày đêm tỏa
mùi thum thủm.
Các đơn vị giải rộng khắp vườn
sắn nhiệm vụ ngăn cản tiêu diệt địch vào nhổ sắn,
buộc chúng phải chịu đói và buông súng đầu hàng, ngày
nào cũng có súng nổ, ngày nào cũng diệt địch thu về
vũ khí và ngày đêm nào chúng cũng mò vào nhổ trộm sắn
mặc dù biết là sẽ chết, cái đói khiến cho con người
ta không còn biết sợ chết là gì nữa và ở đây lần
đầu tiên tôi thấy những nhóm lính nữ của Pôn Pốt.
Khu vực vườn sắn này cũng là bãi tha ma của lính Pôn
Pốt và riêng đại đội 2 của chúng tôi thu hơn 200 súng
của địch tại đây, những trận phục kích bên mép vườn
sắn suốt ngày đêm của cả D7 và đống vũ khí thu được
của địch trên D bộ mỗi ngày một to lên, lính phát
chán chẳng buồn đếm xem là thu được bao nhiêu súng
nữa.
Vài người lính D7 chúng tôi bắt đầu dính
bệnh sốt rét rừng, những cánh võng nằm trong đội hình
đã bắt đầu có từng cơn rét lạnh từ tận cùng của
ruột gan đắp quấn bao nhiêu tấm đắp dù hay quần áo
lên người cũng không dứt cơn lạnh rồi nhiệt độ tăng
cao mặt mũi đỏ rực lên như mới uống rượu, rồi mồ
hôi toát ra ướt sũng quần áo, sau vài giờ chịu trận
như vậy nhìn thằng lính chỉ còn lại phần xác biết đi
còn phần hồn với đôi mắt lờ đờ đến bạc nhược
phải vài giờ sau mới tỉnh được. Ngày mai cũng lại
giờ đó nó lại bắt đầu một cuộc hành trình mới
cùng bệnh sốt rét rừng hành hạ giống như ngày hôm
qua.
Sang tháng 8.1979 rồi mưa cũng bắt đầu ngớt
dần không còn đổ nước lên đầu lính cả ngày nữa,
nắng bắt đầu lên, dưới đất nước vẫn còn nhiều
và trên đầu thì nắng về đêm sương xuống đọng đầy
trên những lá cây và mùi thối vẫn ngày một bốc lên
tới lộng óc, nhiều B trong D7 phải chuyển vị trí khác
vì không chịu nổi luồng không khí ô nhiễm này.
Anh Phượng dặn tôi: Đun nước sôi thật kỹ trước khi
uống, cấm uống nước lã và ngủ phải có màn cẩn thận
không được lười chỉ có như thế mới tránh được
bệnh sốt rét. Anh luôn coi tôi như thằng em của mình
quan tâm săn sóc nhắc nhở từ những thứ nhỏ nhất
trong suốt thời gian anh là đại đội trưởng C2, anh luôn
mò mẫm cả ngày lẫn đêm xuống các B nhắc nhở đôn
đốc anh em trên trận địa và tôi luôn phải bám theo anh
ở tất cả mọi nơi anh đến và cũng như C trưởng Phạm
Bá Lịch đâu có tiếng súng nổ trong đội hình C2 thì ở
đó sẽ có mặt C trưởng Đinh Xuân Phượng sau vài phút.
Hôm đó sáng ra tôi ngủ dậy muộn anh Phượng đã lên D bộ từ 7 8h sáng rồi, đêm trước tôi mò mẫm cùng anh em đi phục kích trên con đường mòn nghi địch sẽ mò vào nhổ trộm sắn nhưng hôm đó chúng lại không vào hướng này mà đi vào bằng hướng khác, những đơn vị bạn đóng quanh vườn sắn đó đêm qua đã nổ súng đâu đây.
Nhận xét
Đăng nhận xét