229 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Vẫn
không gặp bất kể sự kháng cự nào trong cuộc càn quét
chúng tôi lộn về vị trí cũ, sau nhiều ngày hành quân
vất vả liên tục di chuyển người tôi sinh ốm, đầu
nong nóng ngây ngấy sốt, về đến nơi là móc vội cái
võng rồi leo lên mà nằm quên hết sự đời đang diễn
ra chúng quanh mình. Mùi cá rán từ bếp anh nuôi thoang
thoảng bay đến, tôi nghe tiếng anh Hồng nói:
- Gọi
nó dậy ăn cơm, hôm nay có cá tươi rán ngon quá cho nó
được miếng chất tươi.
Thằng Việt ra võng lay gọi
tôi xong tôi từ chối không ăn cơm vì đang sốt, anh em
phần cho tôi mấy con cá rán, thôi hơi thắc mắc cá ở
đâu ra mà nhiều thế, lại là cá tươi nữa chứ, nhưng
thôi đang sốt chẳng thiết bất kể cái gì, chuyện ăn
uống với tôi lại càng rất ít khi quan tâm để ý đến.
Tôi thiêm thiếp trong giấc ngủ.
Ấy vậy lại chính
là cái may mắn của tôi, thật khó lý giải, bình thường
không ốm đau lại nhè đúng lúc có món cá tươi này để
ốm không ăn được, lính kém miếng khó chịu xong tôi
lại kém anh em một miếng rất đúng lúc đúng nơi. Chuyện
là thế này, sau này tôi cũng chỉ được nghe kể lại:
Đơn vị đi tác chiến số anh em ở nhà lo chuyện bếp
núc tranh thủ tắm rửa ở cái khúc suối gần cái trảng
đơn vị đang đóng quân, khúc suối này mùa mưa thì nó
là cả một con suối nhưng sang mùa khô thì khúc có nước
khúc cạn khô, cá từ những khúc suối đó dồn về những
điểm còn nước rất nhiều, anh em D7 hôm trước về đến
đấy thì có sẵn nước gánh theo nên chưa phải đi kiếm
nước, sáng ra khi đơn vị đi tác chiến rồi thì họ mới
đi ra suối tìm nước ăn, con suối về cuối mùa khô với
những đoạn nước suối đen kịt, lòng suối nhiều lá
cây mục cùng hạt mã tiền trăng trắng từng hạt đầy
lông, có người nói đây là rừng cây lim và lá cây lim
rất độc khiến nước suối bị nhiễm độc, ấy vậy
mà cá vẫn sống dưới lòng suối, ai đó ném 1 quả lựu
đạn mà cá nổi trắng khúc suối, cá to tròn như cái đĩa
giống cá chim trắng nước ngọt bây giờ vậy.
Thế rồi anh em cả D7 lao xuống bắt mang về chia nhau các bếp anh nuôi thi nhau nổi lửa, những món cá được anh nuôi biểu diễn thì thôi đủ cả, cá rán, cá nấu canh, cá hấp, cá kho, những con cá cả kg tươi roi rói được nấu nướng ngon lành chờ anh em đi về là cải thiện, cuộc sống lính thật là hoành tráng, có lúc thịt thà ăn thoải mái hôm nay lại có món cá tươi giữa rừng ăn thoải mái, cả tiểu đoàn 3 tạ cá chứ ít đâu ăn sao hết được.
Anh em ăn xong khoảng 7h tối thì có người bắt đầu thấy chóng mặt buồn nôn, lúc đầu có hỏi nhau nhưng nghĩ cũng bình thường ai ngờ mỗi lúc thấy nhiều người bị như vậy, thì ra khi mới ăn miếng thịt cá hơi nhưng những đắng, ai cũng nghĩ do cá chết do lựu đạn nên mật cá vỡ ra nên nhiễm đắng nhưng sau này tìm hiểu ra là do cá sống vùng nước nhiễm độc của lá cây lim và hạt mã tiền, thân cá nhiễm độc sẵn vào từng thớ thịt của con cá sống, bởi vậy khi ta ăn cá này sẽ xảy ra như vậy.
Thế là chuông điện hữu tuyến liên tục
reo các đơn vị thông báo cho nhau tình hình lính đang
nhiễm độc do ăn cá, lệnh bỏ hết, đổ đi hết cấm
không được cho lính ăn cá suối nhiễm độc nữa, pha
nước đường cho anh em uống, cả đơn vị gần như không
sót ai nhiễm say cá độc, nôn mửa khạc ọe lung tung cả,
nguồn nước ở đây cũng nhiễm độc làm sao lấy cái
pha nước đường cho anh em uống đây, bao nhiêu những gì
liên quan đến cá và nước ở đây mang đổ đi hết,
quân số mất sức chiến đấu tới 90%, ai khỏe thì ít
nhất cũng lử đử lừ đừ, thằng nào yếu thì bệt
trên võng nôn khan đầu óc choáng váng.
Tiểu đoàn
bộ quyết định cử ra một nhóm anh em còn khỏe sau vụ
nhiễm độc cá đó khẩn trương quay trở lại cái trảng
bên đất Thái lan lấy nước mang về, mỗi C cử ra vài
người lấy nylon đi mưa buộc vào thành cái võng đi cáng
nước về cho anh em, nếu quay về đất Campuchia lúc đó
thì theo anh em nhớ sẽ là 2 ngày đường nữa mới có
nước nên sang đất Thái lấy nước là gần nhất.
Chúng tôi ở lại đó 2 ngày nữa rồi có lệnh rút ra,
khi vào giáp biên giới Thái lan cũng là lệnh khẩn trương
hành quân vào, khi đi ra cũng lại khẩn trương hành quân
ra, bất kể ngày đêm đoàn quân chúng tôi đi ra khi nào
có thể đi được, có hôm đi cả ngày tối nghỉ có hôm
đi đến 10h đêm mới có lệnh nghỉ và cũng có hôm phải
đi suốt đêm cho ngày hôm sau được nghỉ cả ngày, đường
ra đi theo đường mới không phải cắt rừng mà đi nữa
phần lớn là đi trên con đường đất với vết bánh xe
bò hằn sâu dưới nền đất đã lâu ngày, cỏ cây trên
đường có đoạn mọc ngang đầu gối con đường bị cây
rừng thu nhỏ lại bé tẹo lá cây trùm hết cả ra đường.
Bài hát Giờ này anh ở đâu tôi đã nghe được trên đài
Trung hoa tự do ở đoạn đường này lúc hành quân vào
biên giới Thái lan. Giờ này anh ở đâu? Mông lung quá
giữa trời đất rừng rú bao la và người lính chỉ là
những sinh linh bé nhỏ.
Quê nhà ơi! Nhớ quá, ai
thương, ai nhớ những người lính giờ này đang ở nơi
biên cương.
Cũng phải hành quân thêm vài ngày nữa chúng tôi ra đến suối nước nóng rồi dừng lại nhân thêm lương thực cho đủ cơ số, đạn thì gần như chưa sử dụng tý nào, số lượng vẫn nguyên trên vai người lính từ khi vào đến lúc quay ra.
Nhận xét
Đăng nhận xét