88. Phần 2: Preah Vihear – Những năm tháng huyền thoại
547 - NHỮNG
CUNG ĐƯỜNG GIAN KHÓ.
Trong
khi anh em lưu lại C14 tôi phải về F bộ để báo cáo tình hình. Bằng kinh nghiệm
chiến trường, chúng tôi nhận định là địch đã bố phòng mìn thành bãi bên ngoài
khu vực chúng ở. Tôi xin cho mở cung đường mới, vòng sâu sang đất Thái để tránh
tình huống lọt vào bãi mìn của địch (thông thướng mìn M16A1 ít khi chúng cài
riêng rẽ từng trái). Có một cuộc trao đổi nhỏ giữa BTM mà tôi không được dự. Trong
khi BTM họp, tôi tranh thủ ra ngoài thư giãn và nghĩ cách làm thế nào để vượt
qua cứ điểm này. Cả hai cánh trinh sát đều thương vong, không hoàn thành nhiệm
vụ được giao. Phía trước là những khó khăn chưa lường trứơc được.
BTM sư
đoàn thống nhất ý kiến chúng tôi đề nghị, vẽ một cung mới vòng khá sâu sang
Thái, chỗ sâu nhất hơn 3km với những địa hình khá phức tạp. Tham mưu phó sư
đoàn không căn dặn gì nhiều về nhiệm vụ, chỉ nói yêu cầu cần phải đạt được
trong chuyến công tác. Trước sự mất mát của anh em, Thủ trưởng cũng nói lên nỗi
lo âu với tình hình chung của đơn vị.
Ngày
cuối cùng ở sư đoàn tôi tranh thủ ghé qua thăm mấy anh em D407 Đặc công, anh em
biếu cho hai con gà. Về doanh trại của đơn vị, tôi bắt trọn mấy ổ gà con to bằng
nắm đấm, đi đến các đơn vị trực thuộc đổi lấy gà lớn mang vào C14.
Trên
đường về Kamtuot cùng với anh thông tin của sư đoàn, cả mấy anh em ai cũng nhìn
về phương bắc, với những dãy núi điệp trùng ẩn chứa những điều lành ít dữ nhiều…Đến
thời điểm đó, tôi cũng đã quá ngao ngán cho cuộc chiến tranh này. Nhưng là người
lính, thì phía trước vẫn là nhiệm vụ, là trách nhiệm với anh em thuộc quyền. Xao
động tư tưởng trong thời điểm này là không nên, vì dễ kéo theo những ảnh hưởng
tâm lý cho anh em. Tiếng thở dài biết chia sẻ cùng ai?
Đêm ở
C14 anh em hầu như không ngủ, sau buổi cháo gà khuya anh em còn nói chuyện đến
gần sáng.
Khi
chưa tan sương sớm đội hình lặng lẽ lên đường.
Theo
sự phân công của BTM sư đoàn, anh em trinh sát E29 sẽ đi vòng cung lên hướng
tây – tây bắc, kiểm tra tình hình khu vực phía tây 547 và trinh sát sư đoàn sẽ
đi thẳng về hướng 547. Điểm gặp nhau là cao điểm 198. Anh em e29 sẽ lập một trạm
dừng chân hỗ trợ cho chúng tôi vượt biên giới, và sẽ là lực lượng hỗ trợ khi có
những tình huống xấu xảy ra. Một đêm ở cao điểm 198 với những lo toan đến mất
ngủ trong từng người lính.
Sau
phiên làm việc buổi sáng với ở nhà…và hiệp đồng với anh em e29 …đội hình lên đường.
Trời
trong veo nắng tốt, những tia nắng mạnh mẽ lọt qua kẽ lá chiếu sáng khu rừng. Anh
Thảo (B trrưởng B3) được phân công đi ở vị trí thứ 3 để xử lý kịp thời những
tình huống xảy ra. Những bình độ ngoằn ngoèo, những vách đá dựng đứng bên đất K
đã lùi lại phía sau lưng. Từ trên một điểm cao chúng tôi nhìn về đất Thái…cũng
những khu rừng dày đặc và tĩnh mịch nhưng độ thoải dễ đi hơn. Những con đường
mòn dày đặc, những vết xe bò hằn in trên đường, có cả dấu lốp xe hơi loại nhỏ (sau
này chúng tôi mới biết là chúng dùng cộ gắn trên bánh hơi để vận chuyển do trâu
hay voi gì kéo).
Cách
nhau chỉ dãy núi Dangrek, địa hình, khí hậu giữa đất K và Thái khác nhau rất
nhiều. Đất Thái địa hình bằng phẳng và rừng cũng thưa hơn, ngay cả chủng loại
cây cũng khác, dọc theo biên giới tỉ lệ rừng khộp rất ít, đa số là bằng lăng và
các loại cây tạp.
Phía
trong đất Thái cách vài km chúng tôi nghe tiếng xe chạy ở hướng Phanom Ban tung.
Sau khi xác định chính xác vị trí là sân sau của 547, đội hình quay về hướng đất
K.
Khoảng
hơn 4 giờ chiều khi ánh nắng chiều đã giảm, đội hình bắt đầu vượt qua biên giới.
Một điều không ngờ hiện ra trước mặt: Một khu vực rộng với những mái tole trắng
xen kẽ những dãy nhà lợp tranh theo kiểu dân K.
Từ
trên bình độ 300, dùng ống nhòm quan sát ta phát hiện đây chính là căn cứ của địch.
Theo dõi và quan sát hoạt động của chúng, ta xác định chúng có chừng hơn trăm
tên có cả con nít đi lại trong khu vực. Không thể quay lại đường cũ, đội hình
chuẩn bị nghỉ lại đêm trên bình độ 300.
Ban
đêm để giữ bí mật không liên lạc về nhà.
Trong
ca làm việc sáng chúng tôi báo cáo về sư đoàn và nhận được lệnh tiếp tục theo
dõi địch, và tăng số lần làm việc trong ngày lên 3 ca (vì lúc này bên hướng TS
e95 anh em đã bám được vào khu vực của địch, ta hy sinh 2 vì mìn).
Đến ca
làm việc trưa chúng tôi được lệnh quay về bên đất K để nhận nhiệm vụ mới trong thời
gian ngắn, đảm bảo bí mật và an toàn tuyệt đối! Đội hình khẩn trương quay về bằng đường vòng
qua các bình độ của dãy Dangrek.
Chiều
tối chúng tôi về đến nơi qui định và bắt liên lạc với anh em E29 cũng đang hành
quân về vị trí tập kết. (Trung đoàn 95 đã tung D3 và C1 của D10 cũng đang hành
quân về 547).
Gần tối
hai mũi trinh sát F và 29 hợp nhau.
Sáng
hôm sau qua liên lạc với nhà, chúng tôi bắt liên lạc với cánh trinh sát e95 khá
thuận lợi. Theo mệnh lệnh của BCH e95 thì chúng tôi sẽ chia thành các tổ trinh
sát nhỏ trên dưới 10 người do anh Lập c trưởng trinh sát e95 phụ trách chung, và
giao nhiệm vụ cho từng tổ. Anh Lập đi cánh chính diện với hơn 10 người, với nhiệm
vụ bám sát mục tiêu phía trước căn cứ của chúng. Bên sườn trái là anh em trinh
sát F men theo con suối một mùa vẫn còn nước, bám ngược lên sát dãy Dangrek (đây
là mũi thọc sườn của anh em C1 D10 do anh Quân C trưởng chỉ huy).
Trung
đoàn 95 đã ra lệnh cho D3 chuẩn bị lên đường, do đích thân E trưởng E95 Đại úy
Trần Bá Khánh chỉ huy.
TRINH
SÁT THỰC ĐỊA CHUẨN BỊ TRẬN ĐÁNH 547.
Men
theo dọc con suối phía tây căn cứ chúng ở, chúng tôi phải mất gần nửa ngày để
có thể tiếp cận khu vực. Một điều thương tâm là khi vượt qua một khu rừng non, dọc
theo các triền đá, anh Giã (Ninh hòa – Khánh hòa) bị một trái cối 82 từ trên
cao rớt phía sau lưng anh chừng hơn một mét…một tiếng nổ đanh vang lên lạnh lẽo
giữa khu rừng tĩnh mịch…
Cả đội
hình nằm im chờ phản ứng của địch và định thần tiếng nổ. Không thấy phản ứng gì
của địch…Bằng kinh nghiệm, anh em quan sát trên cao và xung quanh… thấy đạn cối
và B của chúng còn treo lủng lẳng và ngụy trang rất khéo. Nhìn kỹ thì thấy khi
vượt qua khoảng cách của hai viên đá, anh Giã đã nắm vào một dây leo để lấy đà
nhảy qua, làm động dây rừng và quả cối rớt xuống (nếu anh quan sát kỹ và bước
vào khoảng đất trống của hai viên đá thì không sao…nhưng có bao giờ ta ngờ được
điều gì…).
Từ vị
trí thứ 2 của đội hình, anh Ba (gọi là “Ba cào cỏ “vì có bộ răng hô quê Thăng
bình – Quảng nam) bò lên vị trí anh Giã… anh đã hy sinh, và ra hiệu đưa võng
lên. Nhảy qua các tảng đá tôi và anh Khoa quê ở Đông tác – Tuy hòa đến khu vực
anh Giã hy sinh. Phụ với anh Ba xốc anh Giã lên vai và thận trọng lui về sau, tôi
lấy khẩu súng của anh Giã và thu nhặt những gì còn rơi vãi… bỏ vào cái túi mìn
claymore…
Ra khỏi
khu vực nguy hiểm…anh em xác định và đánh dấu khu vực bãi mìn của địch, chỉ để
lại 3 anh giữ tử sĩ và một cái địa bàn…đội hình tiếp tục nhiệm vụ…
Thận
trọng tiếp cận vào sâu…chúng tôi phát hiện một đập nước có chiều rộng chừng 20m
chắn ngang qua dòng suối. Con đập này cách dãy nhà chúng ở chừng hơn 50m, có một
con đường đi ra khá lớn và mòn nhẵn.
Quan
sát từ khu vực này, chúng tôi mới phát hiện ra là chúng ở thành hai lớp, điều
mà từ dông 300 chúng tôi không phát hiện ra. Chúng cất nhà theo trục Tây bắc –
Đông nam men theo bình độ 150 – 200.
Theo
dõi qua ống nhòm sự đi lại và sinh hoạt của chúng chừng hơn một giờ đồng hồ, tôi
giao lại cho anh Thảo tiếp tục bám sát địch, hợp đồng hướng rút khi có tình huống
xấu xảy ra, vị trí đón đoàn cán bộ địa hình vào ngày mai nếu thuận lợi. Tổ ở lại
gồm 6 anh em. Đội hình quay về còn lại 8 người và một tử sĩ.
Đội
hình nghỉ đêm khi cách vị trí của địch chừng 7-8 km và chờ giờ liên lạc ban đêm.
Mệnh lệnh của BCH E95 phát ra là ngày mai chúng tôi cố gắng đưa đội hình và tử
sĩ về vị trí tập kết (anh em TS95 chịu tổn thất thêm 2 cũng do mìn). Sáng hôm
sau chúng tôi xuất phát sớm về vị trí tập kết.
Trên
đường đi, nhận điện của E95 hỏi vị trí đang đứng chân và báo cho biết vị trí
anh em 95 sẽ đón tại vị trí qui định. Cố gắng bắt liên lạc.
Gần 10
giờ sáng chúng tôi bắt liên lạc với anh em 95.
Gương
mặt anh Lập buồn buồn, lầm lì, ít nói hẳn đi, những vết thẹo của anh giật giật
(Lập thẹo) vì lại mất thêm 2 anh em, trong đó có một B phó chuẩn bị nhận quân
hàm sĩ quan và chức C phó ở D2.
Khoảng
nửa giờ sau, đội hình D3 và các đơn vị phối thuộc đến nơi.
Sau
khi nghe các tổ trinh sát báo cáo tình hình, nghiên cứu thực địa cũng như lực
lượng hiện có. Anh Khánh họp và phân công nhiệm vụ cơ bản như sau (vì chưa
trinh sát thực địa).
1. Sẽ
cho đội hình chính (C9, C1D10 và hỏa lực C12) vòng từ phía sau đánh về, vì phía
trước ta là bãi mìn của địch, không thể mở hướng đánh. (anh Lập báo cáo bãi mìn
của địch khá rộng trải dài hơn km).
2. Bên sườn tây giao cho anh Thìn d trưởng D3
cùng với C10 cùng với khẩu 120 của C13.
3. Bên
sườn đông nam giao cho c11 và khẩu 120 chi viện cho mũi chính.
Anh
Thìn đề nghị thay vị trí của c10 bằng c1d10 vì không thể để anh em phối thuộc
đánh ở mũi chính diện. Anh Thìn nói: “D10 hầu hết là anh em tân binh 1980 và
1981 (là D mới thành lập của E95 vào giữa năm 1979), khả năng đánh vận động sẽ
hạn chế, trong khi đánh ở mũi chính cần tốc độ giải quyết nhanh. “
Sợ anh
Quân C trưởng C1D10 phật ý, tôi nói với anh Lập nên có ý kiến với anh Quân vì
nói cho cùng thì ý của anh Thìn là hợp lý. Sau khi trao đổi với anh Quân thì
anh Lập có ý kiến là đồng ý với ý của anh Thìn.
Anh Lập
nói rất khéo (dân Hà Nội mà) “Nhìn vào thực lực thì đánh ở sườn tây anh em D10
sẽ hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, vì sở trường của anh em C1D10 đánh phòng ngự -
tấn công khá tốt, hơn nữa còn có anh em trinh sát f hỗ trợ về địa hình nữa “. Tôi
nháy mắt với anh Quân nên đồng ý đừng có ý kiến thêm.
Anh
Khánh hỏi ý anh Quân thì anh Quân cũng đồng ý.
Anh
Khánh còn nói vui với anh Quân “Tôi bán cho ông anh em trinh sát F với giá 10
con gà! “.
Đội
hình cán bộ cấp trưởng đi địa hình, thống nhất lần cuối vị trí bắt liên lạc để
khép đội hình và vội vã lên đường.
Nhận xét
Đăng nhận xét