170. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam
Đang sống
cảnh rừng núi, đói khát, căng thẳng, mệt nhọc ta ta địch địch. Được về đây, sống
trong cảnh thanh bình đầy đủ điện đèn sang trưng. Không phải lo, phải nghĩ ngợi
gì về súng đạn hay lo Pốt tập kích. Vui nhàn nhã, Tôi không khỏi có những chạnh
lòng so sánh nghĩ tới anh em ở Trung đoàn đang phải gối đất nằm sương nơi rừng
núi. Ngoài giờ học tập thì mọi người chơi cờ, chơi bài. Có cả bàn bóng bàn các
Sỹ quan nhiều tuổi thường chơi. Tôi xem đánh bóng và cũng xin chơi. Thấy tôi
chơi bóng được, giữ bóng tốt cho các Thủ trưởng, mọi người rất thích. Hỏi thăm ở
đơn vị nào và ở đâu về. Tôi kể là ở đang ở Trung đoàn 273- Sư đoàn 341. Tôi kể
thêm về các đơn vị đang phải truy quét ngày đêm rất vất vả. Vẫn còn những trận
giao tranh ác liệt. Anh em mình bị thương và hy sinh vẫn đang còn nhiều vv...
Không
hiểu sao mấy vị Sỹ quan cao cấp tròn mắt rất ngạc nhiên. Một người nói: Tôi tưởng
là sau khi đánh tan các cứ điểm Tà Xanh- Săm Lốp- Lếch thu được cả dấu ấn cùng
vàng bạc tài liệu thì tình hình đã ổn lắm rồi. Chứ bộ đội mình vẫn phải đánh
nhau à? Tôi rất bất ngờ trước câu hỏi đấy và thấy thật buồn. Đúng là quan, là
lính, cũng ở CPC nhưng họ ở phía sau. Thật an toàn, xa mặt trận. Có lẽ ở đây kể
từ sau 7/1/79 đã gần như không còn tiếng súng. Họ đã được sống, được hưởng
thanh bình từ những ngày đó.
Thật
quan liêu. Thật thiếu hiểu biết. chắc họ là những Sỹ quan cao cấp nhưng ở những
vị trí chuyên môn kỹ thuật ít hiểu biết về chiến trường, ít hiểu biết đến độ
bàn quang. Họ không thấu hiểu hết tình hình. Không hiểu về cuộc chiến vẫn còn
gian khổ cam go, khốc liệt của những đang diễn ra hàng ngày tại các vùng rừng
núi giáp biên giớ Thái, mà anh em đồng đội chúng tôi đang phải đối mặt. Thật vô
lý!
Được nghỉ ngày Chủ nhật, tôi rủ thêm một anh bạn
cùng học, mượn xe đạp đi chơi khắp mọi nơi ở Thành phố. Có lẽ chưa bao giờ đời
Lính tình nguyện được thảnh thơi như lúc này.
Chúng tôi đi thăm lại khu vực cầu Monivong, nơi mà trưa ngày 7/1 tôi cùng đoàn xe cơ giới hàng trăm chiếc, dũng mãnh băng qua để vào Thành phố. Khu đầu cầu, mấy căn nhà 3 tầng nơi tôi ngủ tối đầu tiên và bị pháo 37 ly bắn. Tất cả vẫn như cũ. Chúng tôi đi thăm Hoàng cung, thăm Chùa vàng, nền dát bằng bạc. Những nơi này đã có quân của ông Hên quản lý. Nhưng chúng tôi nói khó, năn nỉ một tí rồi cũng được vào thăm. Đặc biệt là đến thăm núi Bà Pênh- Tiếng CPC là Phnompenh.
Thủ đô CPC
bây giờ là lấy tên của trái núi này. Có một tương truyền gì đó về từ những thế
kỷ trước, về trái núi Bà Pênh nhỏ bé này, mà một vị vua của CPC đã quyết định lập
Kinh đô ở đây khi cái bè gỗ thả trôi tự nhiên theo dòng Tông Le Sáp cứ tấp vào
đây không đi nữa. Rồi Một kinh đô tráng lệ bên dòng sông Lê Sáp hùng vỹ, rất
nhanh chóng hưng thịnh qua nhiều năm tháng với bao đời Vua. Nhưng đến tháng
4/75 Phnom Pênh bị tàn lụi, đổ nát, đau thương điêu tàn rất nhanh. Khi chế độ
Pôn Pốt- Iêng Xa Ri trị vì theo chế độ Cộng sản phản động của Đảng Khme Đỏ
không giống ai trên đời.
Chúng tôi vào một cái chợ ở khu vực ngoại ô. San sát những gian hàng bằng lán tạm nhỏ bé vừa làm chỗ ở bên trong, vừa làm chỗ bán hàng bên ngoài. Hàng hóa bán cũng đã rất phong phú thích mắt. Rất nhiều những phụ nữ góa chồng tuổi từ 25-40 làm chủ nhà, chủ cửa hàng. Nhác thấy chúng tôi vào quán, có những bóng đàn ông trẻ mình trần, quấn khăn cà ma ngang người đi vào trong. Họ như là cố tình tránh gặp chúng tôi. La cà một vài quán có thiếu phụ cứ mời bằng được tôi vào nhà. Tôi cũng tò mò theo một phụ nữ vào trong ngồi nói chuyện.
Người phụ nữ chủ nhà cũng
là một góa phụ. Khoảng ba mươi tuổi da trắng, trông cũng khá xinh. Là người lai
Hoa-Việt. Từ cái áo đang mặc rộng cổ hấp dẫn, áo ngắn để hở cả phần bụng, cái
váy hoa xàrông quấn trể nải rất hờ hững, khoe vòng mông căng tròn rất khiêu gợi,
như mời chào khác giới. Có lẽ chỉ cần động khẽ vào đó là cái váy có thể tuột ra.
Mắt người quả phụ trẻ nhìn tôi thật đắm đuối như cầu xin. Những cái đó đã làm
cho bản năng tính dục trong tôi trỗi dậy. Đa số họ nói được tiếng Việt. Vì những
phụ nữ này ở đây đã lai tạp Hoa- Việt- Căm lẫn lộn. Người phụ nữ nói mời tôi ở
đây chơi. Nếu có thể thì sống cùng với họ ở đây. Trời ơi! Một lời mời chào chân
thật. Tôi hiểu họ đang thiếu, đang rất cần, đang rất thèm khát đàn ông.
Dò hỏi
một lúc, tôi được biết cũng đã có một số lính mình tụt tạt về đấy sống chung với
họ. Những người lúc nẫy tránh chúng tôi cũng là những đối tượng trên. Bất giác
tôi cũng có suy nghĩ cảm thông với họ. Suy nghĩ chợt đến, giữa cái sống sung sướng
hiện tại và cái khổ của lính chiến. Họ đã chọn sống ở đây làm giống đực, sống dựa
vào những người phụ nữ CPC chết chồng này. Trong lúc anh em đồng đội của họ
đang ngày đêm gối đất nằm sương. Nơi rừng rú, sình lầy nước đọng, đói khát. Để
truy diệt tận cùng lũ quỷ áo đen. Để mong cầu cuộc sống hạnh phúc, thật sự bền
vững cho dân tộc Khơ Me và đất nước CPC. Tại sao họ lại như vậy? Thật là ích kỷ
và hèn nhát...
Nhận xét
Đăng nhận xét