169. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam
Tà Mốc
cùng cố vấn Trung Quốc trực tiếp xây dựng Sư đoàn số 1 của Pốt điển hình theo
luận thuyết: “Muốn làm cách mạng triệt để, phải cắt bỏ tình cảm gia đình, quan
hệ gia đình”. Chúng xây dựng, huấn luyện Sư đoàn này làm điển hình. Lính chỉ được
mặc quần đùi (xà lỏn), mình trần, ăn bờ ở bụi, không doanh trại, rèn luyện cuộc
sống theo kiểu hoang dã. Đánh giết người không bằng súng mà bằng dụng cụ thô sơ.
Trực tiếp Tà Mốc dẫn Sư đoàn này đi đàn áp và giết người tại các Tỉnh giáp biên
giới Việt Nam như: Svay Riêng, Công pông Chàm, Kan Đan. Là đối tượng cần phải tẩy
não, cần phải thanh trừng. Chúng lùa hết dân ở đây đi về hướng Tây CPC. Vì theo
quan điểm của chúng, dân ở đây bao năm sống gần người Việt Nam. Có ảnh hưởng tốt
tới Việt Nam. Nên phải đảo vùng định cư, ai không đi, ai không nghe, là chúng
dùng búa, dùng rìu đập chết. có biết bao gia đình, biết bao làng xã ở các Tỉnh
trên và ngay tại Thủ đô Phnôm Pênh bị tàn sát như vậy. Có rất nhiều cánh đồng
chết. Tức là cánh đồng nơi có những cuộc tàn sát người. Những hộp sọ bị vỡ, cùng
những bộ xương, từ trẻ em đến người lớn, cho thấy có lễ cả đoàn người bị hành hạ,
bị hành quyết tại đây.
Các đơn
vị của quân tình nguyện Việt Nam, lại tiếp tục cuộc chiến săn lùng Tà Mốc và
các lực lượng tàn quân của chúng. Một trong những địa điểm phải săn lùng bọn
tàn quân đang ẩn náu với số lượng lớn là thung lũng Aray.
Thung
lũng Aray nằm trong dãy núi Ca Ra Vanh trùng trùng, điệp điệp. Cách thị trấn Lếch
khoảng 60 km về phía Tây Nam. Thung lũng là 1 vùng rộng nằm sâu và giữa các điểm
cao 500 - 1000m. Ở đây được bao bọc bởi khu rừng già nhiều tầng, có những con
suối chia cắt. Trong khi rút chạy khỏi Lếch, bọn Pốt cũng đã kịp lùa được 1 số
dân và thanh niên vào đây làm căn cứ. Chúng bắt lính Pốt và số dân này tăng gia
sản xuất. Đất đai ở đây rất màu mỡ nên các loại cây được gieo trồng mọc rất
nhanh tốt. Từ đây chúng lập những đường dây về biên giới Thái Lan nhận vũ khí
súng đạn, mìn... v. v. Với ý định dựng nơi đây là một căn cứ kháng chiến lâu
dài. Cũng từ đây chúng tung các lực lượng đi cướp bóc, bắn giết các Phum Xóc
chung quanh. Bộ chỉ huy Sư đoàn giao nhiệm vụ cho hai Trung đoàn 266-270 điều
nghiên để tiến công phá căn cứ Aray này.
Trong
thời gian này, Trung đoàn 273 vẫn làm nhiệm vụ truy quyét ở khu vực ga Rô Mia
đi vào. Trung đoàn lấy Ga Rô Mia làm hậu cứ hậu cần trung chuyển. Còn các Tiểu
đoàn, Trung đoàn bộ phát triển lùng sục truy quyét tại các mục tiêu xa. Vì vậy
việc vận chuyển cung cấp lương thực, thực phẩm, vận chuyển từ hậu cứ Trung đoàn
cho các đơn vị truy quét. Vận chuyển Thương binh, Tử sỹ từ các đơn vị về gặp rất
nhiều khó khăn. Vì thường là chỉ dùng một xe ôtô chuyên chở, cùng mấy chiến sỹ
bảo vệ. Đường vận chuyển toàn đi trong rừng, rất hay bị các tốp lính tàn quân của
Pốt chặn đường tập kích.
Trong
một lần chở gạo đạn cho Tiểu đoàn 1. Anh Hùng lái xe, bạn tôi cũng đã bị bọn Pốt
phục kích như vậy. Chúng phóng mấy quả b40 rồi bắn AK. Rất may là b40 không
trúng xe. Nhưng đạn thẳng đã làm hai chiến sỹ bị thương. Xe ôtô bị thủng lốp. Hùng
cùng mấy anh em áp tải, vừa chiến đấu bảo vệ xe, bảo vệ thương binh. Nhưng bọn
Pốt ào lên đông, anh em phải vừa đánh vừa rút về hướng Trung đoàn.
Trong
lúc đó Tiểu đoàn 1 cũng đã đoán được xe tiếp tế bị phục. Tiểu đoàn trưởng Nguyễn
văn Phô cho Đại đội 2 đi chi viện. Tới nơi thì bọn Pốt đã cướp đi được một số gạo
cùng đạn. Cũng từ lần đó tự nhiên tôi cứ lo cho Hùng. Nhất là khi biết Hùng vẫn
phải lái xe đi tiếp tế lẻ như vậy.
Cứ tưởng
đưa Hùng lên được lái xe là xa được mũi tên hòn đạn. Nhưng thực tế trong chiến
trường bây giờ, thì lái xe cấp Trung đoàn cũng nguy hiểm chẳng kém gì là lính
dưới các đơn vị chiến đấu.
Trong những ngày này, toàn Trung đoàn đang mải
mê truy quét địch và truy tìm Tà mốc. Tôi được báo đi tập huấn về tình hình dân
địch vận tại Quân đoàn ở Thủ đô Phnompenh khoảng 7 ngày.
Những
ngày qua, anh em trong đội công tác thật sự đoàn kết quý mến nhau như anh em ruột
thịt. Với cô Nhị thì ngày càng tỏ ra quý mến, quan tâm đến tôi nhiều hơn. Điều
này làm cho tôi rất lo, vì sợ đơn vị hiểu lầm. Được dịp về Phnompenh học tập. Tôi
bèn nghĩ ra một kế. Bèn gọi anh Hùng đến để bàn nội dung là: Khi tôi đi được
khoảng 5 ngày, tức là ngày gần về, thì anh Hùng sang chơi và thông báo với Cô
Nhị cùng mọi người là tôi đã lấy vợ ở Phnompenh. Nếu cô Nhị hỏi lấy ai thì anh
cứ nói là lấy vợ là cháu ông Hên Xom Rin ở đoàn văn công CPC. Mục đích là làm
cho cô Nhị thấy tôi đã lấy vợ, thì không còn tơ tưởng gì với tôi nữa. Không làm
khó cho tôi nữa. Nhưng cái mẹo này không ngờ lại phản tác dụng, lại nguy hiểm, tý
nữa thì báo hại cho tôi. Tôi sẽ kể với các bạn ở dưới đây.
Sau khi chào mọi người. Tôi theo xe của Trung đoàn về PuaSat rồi cùng xe của Sư đoàn về Phnompenh. Được phổ biến là mọi người khi đi vẫn phải trang bị như đi chiến đấu vì dọc đường 5 về thủ đô vẫn có nhiều chỗ bị Pốt tập kích. Như vậy tôi lại được rong ruổi theo đường 5 từ PuaSát đến Phnompenh. Rất may cho đoàn xe của chúng tôi trên đường về đến Phnompenh an toàn. Không bị dính trận tập kích nào của Pốt. Xe chở chúng tôi vào khu vực chỉ huy Quân đoàn đóng ở rìa ngoại ô Thủ đô gọi là làng XiaNúc. Ở đây nhà cửa bỏ hoang rất nhiều. Mọi người dân chưa được về ở. Nghe kể khu vực này ngày xưa chỉ dành cho họ hàng dòng tộc của vua. Tức là dòng dõi quý tộc nên các tiện nghi còn lại, cho thấy rất sang trọng của chủ nhân một thời kỳ đỉnh cao của hưng thịnh. Còn bây giờ sau mấy năm không có người ở, thì mọi thứ mốc meo, dột nát xuống cấp. Các ngôi nhà thường bị đào xới ngay tại nền nhà, hoặc ngoài sân vườn. Chắc chủ nhân cũ về, hoặc ai đó đào bới tìm của cải chôn dấu.
Nhận xét
Đăng nhận xét