127. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam

 

 Tôi cùng SaChơn, cô Nhị đi vào chùa. Tay tôi vẫn để vòng cò súng và mắt đảo nhanh quan sát. Đúng là chỉ có mấy chục thùng đạn đại liên xếp thành mấy hàng. Có hòm đã mở nắp. Tôi nhìn kỹ, trời! Đúng là vàng, toàn vàng miếng lá vàng chóe, mỗi thùng có đến cả mấy chục kg. Tôi mở thêm nắp các thùng khác cũng vậy, hoặc là vàng trang sức. Bọn Pốt thu của dân mang về đây lập căn cứ. Nhưng khi bộ đội mình đánh vào, thì chúng chưa kịp tẩu tán. Hoặc tẩu tán chưa hết.

Đang tần ngần suy nghĩ. Thì xoẹt- oành. Đạn rơi gần. Theo phản xạ tôi kéo tay cô Nhị rồi hét to: “nằm xuống”. Quả đạn pháo 105 ly của Pốt nổ ngay trước cửa Chùa. Mảnh đạn bay cả vào trong Chùa. Khói bụi trùm lên. Tôi như bừng tỉnh, nói ngay. Kệ nó đã đi ra ngoài ngay. SaChơn cùng Nhị theo tôi ra ngoài, pháo binh của Pốt vẫn bắn dồn dập vào khu vực. Lúc đó anh Văn chạy lại nói: Anh cho phát loa hướng dẫn dân đi. Có cả lính Pốt nữa, các Tiểu đoàn báo lính Pốt vất súng tràn ra, lẫn vào dân nhiều lắm.

Sa Chơn phát loa nói, và chỉ hướng cho dân ra khỏi rừng. Lẫn trong đám người chạy, có rất nhiều đàn ông cởi trần. Tôi nói với anh Văn lính Pốt anh à. Anh em tôi hội ý cách xử lý, Cô Nhị dịch cho Sa Chơn nghe. Rồi nói lên loa, với nội dung ai là lính thì cởi áo ra. Đứng tập trung lại không được chạy theo dân. Rồi chúng tôi báo với Ban xin thêm một Tiểu đội vệ binh. Cùng chúng tôi thanh lọc số tình nghi lính Pốt, trong đoàn người đang hốt hoảng chạy. Cách Chùa hơn 200m có một bãi trống. Chúng tôi hướng dẫn đoàn người qua đó. Rồi giữ lại những người đàn ông nghi là lính Pốt. Hoặc những tên lính Pốt đã cởi trần không có súng. Có nhiều tên với bộ mặt vô cùng hoảng sợ tự giác đứng lại.

Đoàn người ra mỗi lúc một đông, cùng với số lính Pốt được lọc ra cũng ngày càng nhiều. Đến xẩm tối thì ước được mấy trăm thằng. Cũng là tình huống thật nguy hiểm, vì co cụm chúng tại đây. Rất nhiều thằng to béo. Trong khi lực lượng của chúng tôi chưa đến chục người. Số lính Pốt kia mà ào lên tay bo, chúng tôi không chỗng đỡ nổi. Bụi đất vẫn mù mịt, mọi người đã thấm mệt, thấm khát kể cả đám lính Pốt cũng vậy. Trong khi chiều đã tối dần, không biết giải quyết số tù bình này như thế nào?

Anh em tôi bàn với anh Lưa, chủ nhiệm chính trị. Là số tù binh đông thế này mình không thể cáng đáng nổi. Cả đêm ở đây cũng rất nguy hiểm. Chúng tôi xin ý kiến là: Thanh lọc những thằng thấp bé, nhẹ cân cho ra theo dân. Chỉ giữ lại những tên nghi là cán bộ, là sỹ quan của Pốt thôi.

Cùng lúc chúng tôi vẫn phát hoa hưỡng dẫn dân ra ngoài hướng trục đường 4. Đạn pháo của Pốt vẫn ầm ầm vào khu vực. Dân vẫn hoảng loạn, sự hỗn độn vẫn tiếp diễn. Đằng trước tôi, có một phụ nữ đang chạy, đánh rơi từ người ra cái khăn càma đựng vật gì bên trong như là nắm cơm. Tròn to như quả bưởi Người phụ nữ theo đà chạy mấy bước, rồi quay lại định nhặt cái bọc khăn ấy. Rồi lại đứng lại, mắt sợ sệt cứ nhìn chúng tôi. Tôi nói với YVơn trong đội công tác: lại lấy, kiểm tra xem có gì trong đó. YVơn xách súng lại nhặt bọc khăn lên, thì thấy bọc nặng trĩu. Cùng lúc người phụ nữa quỳ xuống van lạy. Tôi nghĩ là họ dấu vũ khí trong đó. Bèn lại xem thì YVơn nói: anh Phú ơi toàn là vàng. Tôi cầm xem, cái bọc nặng trĩu tay, cũng khoảng mấy kg.

Người phụ nữ không quỳ lạy nữa, mà đứng dậy chạy theo đoàn người. Tôi xem thấy đúng toàn là vàng, liền nói với YVơn là gọi trả lại họ. Y vơn gọi người phụ nữ đứng lại. Mang đưa trả họ bọc vàng đó. Người phụ nữ như không tin là được trả lại bọc vàng. Đứng tần ngần một lúc, rồi lại quỳ xuống vái lia lịa về phía chúng tôi. Mồn thì cứ tuôn hàng tràng tiếng dài, như là nói cảm ơn, cảm ơn. Tôi ra hiệu đi đi. Họ vùng đứng lên rồi vụt chạy, hòa lẫn theo đoàn người, khuất trong khói bụi mù mịt.

 Trời tối dần, tiếng súng bộ binh không còn nữa. Song, pháo, cối của Pốt vẫn bắn vào trong khu vực của Trung đoàn. Tiếng của động cơ xe tăng Pốt vẫn ì ầm. Cối 120 ly, 82ly của, DKZ của các đại đội hỏa lực Trung đoàn vẫn bình, bình, ùng oàng sang bên kia yên ngựa. Pháo 105 của Sư đoàn từ ngoài đường 4, cũng vẫn vo vo qua đầu chúng tôi. Nhưng tiếng đạn bay thưa dần.

Trung đòan bộ, di chuyển lui ra ngoài khu vực dừng chân. Chúng tôi nhanh chóng thanh lọc số tù binh. Bọn này vẫn trong trạng thái sợ sệt. Nhưng có vẻ đã qua cơn hoảng loạn. Khi được hô đứng vào hàng lối, thì lũ lính Pốt lôi thôi, bẩn thỉu đó lại sắp xếp theo hàng lối rất nhanh, rất chuyên nghiệp. Hàng ngang, hàng dọc thẳng tăm tắp mới lạ chứ. Tôi nói anh em vệ binh đứng ngoài xa khoảng 30m, chĩa súng bảo vệ. Còn tôi và Sa Chơn, đi vào giữa các hàng, chọn lựa theo cảm quan. Lựa những tên nhỏ bé ra một phía. Số lựa chọn ra được hơn 200 tên. Số còn lại 125 tên. Bọn Pốt vẫn rất sợ sệt, có lẽ chúng chưa hiểu số phận, hay chưa hiểu cách xử lý của chúng tôi thế nào.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam