151. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam
Đến
nơi nghỉ, cũng vẫn trong rừng. Đội chúng tôi cũng ngay cạnh con suối nhỏ. Tôi
nói mọi người thái thịt kho, nhắc cô The, cô Nhị là phải kho thật mặn. Để giành
ăn vài ngày, chứ cứ luồn rừng thế này mấy ngày tới cũng không thể có thực phẩm.
Đến bữa,
tôi chỉ cho ăn 1/4 số thịt và dự định sẽ ăn làm 4 bữa. Mọi người nghe theo. Nhưng
nhìn mặt chị em trong đội công tác bạn, thì ai cũng buồn thiu. Bữa cơm trong rừng
dã chiến cũng trôi đi nhanh. Khoảng 8h tối khi đi ngủ tôi vẫn nhắc lại anh em
phải để ý đậy kỹ nồi thịt sợ có gì không ổn.
Tôi nằm xuống võng. Chiếc võng được mắc thật
thấp, sát xuống nền đất rừng. Mùa này vẫn còn là mùa khô, nên trong rừng vẫn thật
nóng. Nhìn qua kẽ lá, thấy những vì sao lấp lánh. Thỉnh thoảng có những con chuột,
con sóc, chạy kiếm mồi, làm lá khô kêu xào xạc. Những tiếng tắc kè, những con
côn trùng vang trong rừng đêm. Thi thoảng có những tiếng súng xa vọng lại lẻ
loi, rồi tất cả lại chìm vào hư vô tĩnh mịch.
Tôi
miên man nghĩ ngợi về việc chuẩn bị được về Việt Nam. Được gặp Mẹ gặp em. Được
trở về Thành phố tức là về hậu cứ, về phía sau thật mừng, thật vui. Không biết
hồi này Mẹ tôi như thế nào rồi? Tôi còn nhớ năm 76, Mẹ tôi cũng vào Sài Gòn. Lúc
đó Tiểu đoàn tôi đang đang làm Quân quản, đóng quân tại Đồn Cây Mai, đường Lục
Tỉnh, Quận 11. Những đứa con đi xa ai mà không nhớ người thân, nhất là nhớ Mẹ. Hình
bóng của Mẹ trong những đứa con, trong đầu người lính chẳng bao giờ phai nhạt. Thế
mà hôm đó khi Mẹ tôi đến. Mẹ đứng ở bên kia đường, cũng với mấy chú em bộ đội
cùng xóm, lính Phòng Không trong sân bay. Mới xa mẹ có bốn năm. Mà tôi đã không
nhận được ra Mẹ ngay. Cũng có lẽ bởi trang phục quần áo của Mẹ. Aó nâu, quần
đen cộc. Răng lại cũng nhuộm đen, tóc búi. Nét đặc trưng của những người Mẹ Miền
Bắc xưa. Nhìn Mẹ thật lạ lẫm. Gần một năm làm Quân quản tại Sài Gòn. Tôi đã
quen mắt với cách ăn mặc, trang phục của những người phụ nữ Sài Gòn. Quần áo
hoa đồng bộ. Tóc cắt ngắn, không có ai nhuộm răng đen.
Chính
điều này, đã làm cho tôi ân hận mãi cho đến tận bây giờ. Dong duổi theo chiến dịch
hết chỗ nọ đến chỗ kia. Trừ mấy ngày đầu tiên ở Phnôm Pênh là đỡ căng thẳng. Chứ
còn lúc nào cũng bận rộn, vất vả, địch địch, ta ta. Nhất là từ lúc bọn Pốt chính
thức tổ chức tổng phản công, trên toàn tuyến. Thì hầu như ta và địch quần nhau
suốt ngày đêm. Chúng ta đã tiêu diệt và phá vỡ, đập tan âm mưu “rút lui chiến
lược, phản công chiến lược” của Pốt. Song thực tế tình hình cũng còn rất phức tạp.
Nhất là khi mà bọn Bành trướng phía Bắc xâm lấn ta ở sáu tỉnh biên giới. Cho đến
bây giờ, đất nước lại phải đương đầu với 2 cuộc chiến tranh. Nằm trong âm mưu lớn
của bọn Bành trướng phản động Quốc tế... Cứ tình hình này, thì không biết bao
giờ, mình và bộ đội mình mới được trở về gia đình, mới được hồi hương. Thấm
thoát đã gần chục năm cầm súng. Chiến đấu liên tục hàng trăm trận. Biết bao bạn
bè, bao đồng đội đã hy sinh. Hoặc mang trên mình thương tật của chiến tranh. Như
vậy đến bây giờ mình còn như thế này, được như thế này. Với mình cũng đã thật
là may mắn lắm rồi. Chắc cũng chính vì nhớ con, lo cho con, mà Mẹ mình lại vào
Nam.
Nghĩ lại,
đúng là từ ngày đi chiến dịch. Hình như mình cũng chưa viết thư về thăm nhà. Hôm
trước có gặp mấy đồng hương mới ở Việt Nam sang kể ở quê, lứa bộ đội nhập ngũ
sau 75- 76- 77- 78. Bị hy sinh trong cuộc chiến tranh này rất nhiều. Các cấp
chính quyền cũng nhanh chóng báo tử và tổ chức” truy điệu” ngay. Chứ không như
thời chống Mỹ. Có Liệt sỹ hy sinh hàng chục năm, mà các cấp chính quyền cũng vẫn
giấu, không thông báo cho gia đình thân nhân biết. Vì sợ làm giảm khí thế tòng
quân của thanh niên. Nhưng bây giờ tính chất của cuộc chiến và mọi thông tin
qua lại không như ngày xưa. Nên đồng chí, đồng đội nào hy sinh hay bị thương. Chỉ
1-2 ngày sau là gia đình đã biết được tin. Nên các cấp chính quyền có giấu cũng
không thể được.
Miên
man với bao suy nghĩ, tôi thiếp đi lúc nào không biết. Bỗng tôi phát hiện tiếng
động như là bước đi. Như là tiếng thì thào nói nhỏ, theo phản xạ, tôi định thần
nhanh chóng. Tay với khẩu súng và dóng tai, căng mắt quan sát. Đúng là có tiếng
thì thào. Nhìn kỹ, thấy mấy bóng người đang tụm đầu quây tròn. Tay đưa lên đưa
xuống. Thật kỳ lạ. Tôi cầm súng lụt xuống đất và tiền nhập tới gần.
Trong
đêm tối, những bóng người, tôi đã nhận ra là toàn đội công tác nữ. Cứ bốc, rồi
lại cho lên mồm. Tay kia lại cầm bi đông nước tu, rồi hà hà như là tốp người
đang uống rượu. Bây giờ tôi mới cảm nhận là có hương vị, mùi thịt trâu kho. Tôi
nghĩ ngay đến nồi thịt trâu kho mặn. Lúc chiều chị em cứ đòi mang ra ăn hết. Nhưng
tôi cương quyết không đồng ý. Tôi hắng giọng lên tiếng. Mọi người giật mình
quay lại. Tiếng SaRon và mấy cô gái ghìm giọng cười hi hí, nói: Boòng Phú... Ngọp
hơi... Bòong Phú.
Tôi
nói tiếng CPC là: Sao lại ăn thế này? Cô Pen Kia đội trưởng nói lớ lớ tiếng Việt.
Xin lỗi Bòong Phú. CPC không biết để dành đâu. Thích cái gì, thèm cái gì. Có là
ăn bằng hết.
Ngày hôm sau, tôi chia tay với mọi người. Tôi cùng một số anh em trong Trung đoàn quay ra Công Pông Chi Năng để về VN. Đa số anh em được về VN tập huấn lớp Cán bộ Trung đội, Đại đội. Mấy đồng chí bên Hậu cần thì thường về VN để mua thực phẩm sang cho bộ đội.
Nhận xét
Đăng nhận xét