321 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

2 điều làm tôi thấy ấn tượng nhất ở đây mà khắp đất nước Campuchia nơi tôi từng đặt chân đến chưa từng thấy đó là khi tôi đi bộ qua đến giữa cầu treo quay đầu nhìn lại đoạn đường mới đi qua bên phải đầu cầu có mấy cây gỗ thông cực kỳ to mọc lưng chừng đồi, cây thông cao vút ngửa cổ nhìn mãi mới thấy ngọn cùng những cành cây xèo lá, chẳng dám ước lượng cây to đến mức nào vì ở khoảng cách xa chỉ biết rằng nó to đến mức chưa từng thấy, lúc đó tôi có ý nghĩ rất trẻ con dớ dẩn như thế này: Nếu cái cây thông kia nó đổ sang bên này đồi thì sẽ có ngay cái cầu bằng gỗ, có thể do đầu óc tôi lúc đó nó phong phú quá lắm chăng? 

Nhưng quả thật khi đó tôi đã nghĩ như vậy, thêm điều nữa theo bên phải cầu khi gần sang hết bên kia cầu treo, những lùm cây rậm của sườn đồi bên kia vươn ra lòng suối với những dây leo chằng chịt um tùm hàng búi hàng đống, một chiếc xe ô tô Hồng Hà (TQ) nước sơn xanh còn mới nguyên của lính QTN VN mình đầu xe hướng đi ra khi qua cầu bị tai nạn lật xe xuống suối, chiếc xe mắc lại lưng trừng giữa cầu và lòng suối nó treo toòng teeng trên những sợi dây rừng chổng 4 bánh lên trời trong tư thế nghiêng nghiêng thùng xe.

 Mọi người nói xe đó bị tai nạn lật xe khỏi cầu treo lâu rồi nhưng không kéo lên được thôi đành bỏ, tôi thấy thật lạ, một chuyện lạ ít có, một chiếc xe ô tô tải nặng tới trên 5 tấn rơi khỏi cầu mà không rơi xuống được lòng suối nó cứ treo lơ lửng đó giữa trời đất bao la, nó cứ nằm đó không tới trời mà cũng chẳng tới đất mặc cho mùa mưa mới đi qua với suối nước cuồn cuộn bên dưới và nó sẽ còn nằm đó thêm bao nhiêu mùa mưa nữa, ấn tượng khó quên trong con mắt người lính.

Chúng tôi lên xe tiếp tục đoạn đường cuối về F bộ tiền phương của F339, rừng cây 2 bên đường xèo lá đập vào thành xe, những cành lá thấy đè lên đầu lính đứng trên thùng xe, vài khúc cua uốn lượn trên con đường khá phẳng cùng vết bánh xe tải chi chít trên đường, cũng cỡ 10km nữa tính từ cầu treo chúng tôi đã đến nơi cần đến. F bộ tiền phương của sư đoàn bộ binh 339 trong rừng Pousat.

Chúng tôi đến F bộ tiền phương của F339 tại rừng Pousat chiều hôm đó khi trời còn sớm, điểm dừng xe trên đường ngay con suối cạn bên trái đường, con suối cạn khá rộng với bãi cát vàng cùng sỏi cuộn, 2 bên bờ suối cây cối um tùm, bên phải đường lùi lại một chút là ngọn đồi nhỏ thoai thoải dốc lên cao ở đó có những vạt rừng cây được lính mình chặt phá cây chỉ còn lại đất, từ đây vào đến trung tâm của F339 khoảng 500m nữa lính cũng tôi không vào đó mà chỉ dừng lại ở đây nhưng cán bộ cấp D E của E209 nói F bộ F339 nằm sâu bên trong kia.

Chúng tôi xuống xe bốc dỡ hết đồ đạc cùng vũ khí xuống lòng suối cạn, lúc này nhiều xe cùng dồn về một lúc lính tráng E209 tràn ngập khu vực này, lúc đó chúng tôi mới biết hôm nay hành quân vào đây chỉ có lính D7 và vài đại đội trực thuộc E209 vào trước còn D8 D9 cùng C trực thuộc khác sẽ vào sau, có thể do không có xe ô tô vận chuyển lính vào một lượt, hơn nữa nhiệm vụ của D7 chúng tôi nằm sâu hơn những đơn vị khác nên chúng tôi phải khởi hành sớm hơn về thời gian.

Lần đầu tiên Bố Xuyến bọ cùng BCH D7 lo sắp xếp đội hình D7 nghỉ ngơi qua đêm sau 2 ngày đường vất vả vào tới đây, các đại đội nằm dọc bờ suối lo chuyện cơm nước chuẩn bị kế hoạch ngày mai, bố Xuyến hơi thấp người đậm da trắng tầm tuổi trên 40 rồi gấp đôi tuổi chúng tôi lúc đó, cỡ tuổi bố Xuyến có thể sinh ra những thằng lính như chúng tôi nên gần như cả D7 lính trẻ toàn gọi ông bằng Bố.

 Chẳng phải lính gọi ông như vậy là nịnh thủ trưởng làm gì, lính chiến chẳng thằng nào thèm nịnh thủ trưởng để mong hưởng được cái gì, sống hay chết cũng chỉ là gang tấc nên thẳng thắn mà sống cho nhẹ cái tâm, chẳng qua vì thấy bố Xuyến đáng tuổi bố mình thì gọi là bố cho thân mật, hơn nữa lính xa nhà xa tình cảm người thân nên lấy tình cảm đồng chí đồng đội mà tuổi tác cao gọi tiếng Bố nghe cho tình cảm đỡ thấy thiếu đi cuộc sống gia đình. Chắc cái đó người ta sẽ gọi là sự ngộ nhận của lính chứ QD ai cho gọi thủ trưởng bằng Bố.

Kế hoạch phương án ngày mai cũng được nhanh chóng phổ biến xuống từng chiến sỹ trong D7.

Đêm nay chúng tôi nghỉ lại tại đây chuẩn bị tư trang cơm nước sáng mai sẽ đi sớm, không có thời gian cho chần chừ thêm nữa, phải bắt tay ngay vào nhiệm vụ vì D7 là đơn vị nằm sâu nhất đội hình E209, từ đây hành quân bộ trèo đèo lội suối vào tới E bộ của E9 F339 sẽ là 3 ngày đường, cung đường sẽ chia 3 cho 3 tiểu đoàn tải gạo và D7 sẽ nằm ở cuối đoạn thứ 2 rồi từ đó hàng ngày nhận gạo của đơn vị bạn rồi chuyển vào giao cho E9, các đại đội trực thuộc E209 chia đều cho các D bộ binh cùng tham gia tải gạo, bên D7 có nửa C công binh của E209 đi cùng và C2 chúng tôi có 1 B công binh luôn trong đội hình, nhiệm vụ của công binh E không phải tải gạo mà chuyên lo chuyện dò mìn mở đường hàng ngày cho lính bộ binh tải gạo.

Chúng tôi lo cơm nước xong thì đi ngủ sớm để chuẩn bị cho hành quân ngày mai, thằng Diễm móc cho tôi cái võng ngay gần với nó cạnh bờ suối, nó chăm lo cho tôi vì biết tôi không được khỏe, tính nó cũng rất cẩn thận gọn gàng ngăn nắp sạch sẽ, tối hôm đó nằm cạnh nhau nó luôn mồm nói chuyện với tôi, nó kể luyên thuyên mọi chuyện của nó từ xưa đến nay, chuyện nhà chuyện cửa chuyện gia đình anh em, chuyện yêu đương chuyện bạn gái.

 Tôi nghe nó kể cả trăm lần về cô bạn gái quê Cẩm Giàng Hải hưng của nó đang ngày đêm ngóng trông nó trở về xây dựng hạnh phúc, thỉnh thoảng tôi cũng bình luận, nhận xét về cuộc tình của thằng Diễm với cô bạn kia, nó muốn có chỗ giãi bày tâm sự, muốn được chia sẻ những hạnh phúc trong tim hay nỗi nhớ mong trong lòng nó với ai đó và tôi là người mà nó chọn để dốc bầu tâm sự, nó đã tin ở tôi bởi nó biết tôi sẽ không mang những chuyện riêng tư của nó đi kể lể lung tung gây cho nó những ngượng nghịu khó xử trước mọi người khi phô bày tình cảm của nó giữa bàn dân thiên hạ. Tôi luôn tôn trọng chút riêng tư của thằng Diễm và luôn khích lệ nó trong mối tình đẹp này.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam