314 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Trước ngày lễ duyệt binh một tin mới khá sửng sốt trong đội hình D7 chúng tôi. D trưởng Hồng của chúng tôi được chuyển lên nhận công tác mới trên Ban tác chiến E209, thay về bằng bố Xuyến bọ người Nghệ an là giáo viên giảng dạy ở trường Quân chính QĐ4, một người lính lâu năm chiến đấu trên nhiều chiến trường nay về cầm quân D7, ông khá lớn tuổi khoảng trên 40 cấp bậc đại úy chúng tôi gọi ông bằng Bố, ông khoái được gọi như vậy và thường gọi chúng là: Ê! thằng con trai.
Ông có chút máu ham mê văn nghệ múa hát và thể thao bóng truyền bóng đá, người luôn chắc khỏe nhưng hơi thấp chỉ cao khoảng 1,6m, sau này mỗi lần đá bóng trên D thấy ông ấy đá khỏe lắm, cày như trâu và đá bóng thì chẳng theo đội hình vị trí nào hết cứ đâu thấy có bóng là có mặt bố Xuyến lao đến rồi, tranh bóng quyết liệt tỳ vai kéo áo ngáng chân và cả ăn vạ trên sân cỏ trong những trận đấu bóng giao hữu cấp D ở đơn vị.
Bố Xuyến nhanh chóng hòa nhập cùng anh em D7 và cũng là người sau này dẫn dắt D7 chúng tôi qua nhiều chiến dịch nhiệm vụ khác.
Nhiệm vụ trước mắt chưa xong nhiệm vụ mới cũng sắp bắt đầu, chúng tôi chuẩn bị quân tư trang súng đạn trong thời gia ngắn nhất để kịp thời lên đường.
Anh em vơ vét tất cả những gì có thể mang ra chợ đầu đường QL4 đổi trác cho dân kiếm tý thuốc rê mang theo có thuốc lá hút, nghe nói trong rừng F339 Pousat thuốc rê là thứ trên cả mức xa xỉ, lính buồn có điếu thuốc lá quây quần bên nhau mỗi thằng mỗi hơi cũng giảm đi nhiều nỗi buồn nơi chiến trận.
Sáng khoảng ngày 5.1.1980 tôi cùng mấy đứa rủ nhau đi chợ đầu QL4, vẫn quân trang cũ vì đồ mới chưa cho lính mặc để đồ mới mặc trong ngày lễ cho ra dáng thằng lính QTN VN hơn nên đồ cũ vẫn mặc bình thường, loại vải của đồ cũ dày dặn chắc chắn nhưng lại nhanh bạc màu, quân trang bổ sung đó hình như là của lính Pốt vừa to vừa rộng phải sửa lại mới mặc được, ai đời thằng lính mặc cái quần mà kéo bụng quần cao lên tận ngực chân vẫn còn cả gang tay vải nữa, giặt 2 3 nước là nó sang màu nước dưa bạc phếch, loại quân trang này tôi chẳng thấy đơn vị khác mặc mà chỉ thấy lính E209 mặc thôi nên chúng tôi nghĩ E209 trong thời gian GP Phnom Penh có giữ kho quân trang nào đó của lính Pốt nên sau này lấy ra phát cho lính trong đơn vị vì nó may đúng như quân trang TQ cũ chỉ có điều cẩu thả hơn nhiều. Đó là nét rất riêng của lính E209 lúc bấy giờ nhìn trên quân phục.
Trạm KSQS đầu ngã 3 QL4 đã được dựng lại cái lồng cu và Barie vẫn 2 cái sào nhấc lên hạ xuống khi kiểm tra các phương tiện qua lại, thấy chúng tôi đi qua đó họ chẳng nói gì chỉ nhìn theo thôi, chắc họ biết và ngán ngẩm mấy thằng lính rừng D7 chúng tôi quá rồi chúng tôi cũng chẳng quan tâm tới họ lắm, việc của chúng tôi chúng tôi làm việc của họ kệ họ.
Ngoài chợ rác rưởi bẩn không tả hết, ruồi muỗi bay toán loạn khi những bước chân người lại gần những đống rác thải quanh đó, người người đi lại đầy chợ, mùi tanh của cá, mùi xác chết động vật để thối thoang thoảng đâu đây, tôi lượn 1 vòng chịu hết nổi lên bỏ ra ngoài đứng chờ anh em mua bán đổi trác rồi cùng về, lúc này tôi mới có thời gian để ý mọi người chung quanh chợ, thôi thì đủ cả người Khmer người TQ hay lai TQ ở K, nhìn tháng nước da và đôi mắt cặp má là có thể phân biệt được họ giữa người Khmer bản gốc ở đây.
Nhóm người TQ hay lai TQ họ buôn bán giỏi lắm, những sạp hàng ngay đầu chợ luôn là của người TQ, họ luôn chọn cho mình vị trí đẹp nhất chợ dễ giao dịch nhất, trên những sạp hàng đồ Thái lan và TQ khá nhiều chẳng biết họ moi đâu ra để có cái kinh doanh như vậy, lâu này chúng tôi toàn ở rừng núi có ra ngoài đâu mà biết 1 năm qua những gì đã diễn ra ở Phnom Penh này, những cây bút máy Thái lan bật lửa Zipbo mạ sáng bóng nhỏ gọn xinh xinh làm tôi thấy muốn có một chiếc nhưng tiền bạc đâu ra mà mua thôi đành đứng đó ngắm vậy.
Chẳng dấu diếm gì nếu cái sạp hàng này ở trong rừng Kimry hay Uran thì tôi chẳng ngại gì mà không vào mà dọn sạch không còn một cái bấm móng tay nhưng ở đây thì không dám, một sự phân chia rõ ràng ở một khoảng cách không phải là xa, ở đó là luật của chiến tranh lẽ phải của người chiến thắng, còn ở đây là trật tự xã hội là con người và con người, dù họ là ai dân thường hay gì đi chăng nữa thì mưu cầu cuộc sống không cho phép ai đó cư xử bất công với họ, một cái luật mà lính chúng tôi lặng lẽ tuân thủ trước cuộc sống nháo nhào này.
Trong chợ cũng có nhiều lính QTN VN lắm họ đi lại mua bán đổi trác với dân, chợ có sử dụng duy nhất 1 loại tiền đó là VND, tiền VND được lính mang ra tiêu với dân K và TQ ở đây, lâu quá rồi tôi mới nhìn thấy đồng tiền VN trong tay họ, rồi hàng hóa VN cũng khá nhiều được bày bán với nhãn hiệu Made in Cholon đề can xanh đỏ in nhòe nhoẹt, từ những chiếc khung xe đạp đến cặp lốp cao su cùng trăm vạn mặt hàng khác của cái thời khốn khó đó.
Lác đác vài bóng lính KSQS với băng đỏ trên tay áo đi lại trong chợ khi họ ra tới cổng thì đứng lại nhìn tôi rồi họ thì thào nói gì với nhau nhưng tôi nghe được câu cuối: Mấy thằng lính rừng đấy, nhìn nước da nó thì biết. Tôi giật mình nghĩ nước da của mình làm sao mà họ nhận ra là lính ở rừng mới về? Anh em chúng tôi ai chẳng vậy có gì khác biệt đâu?
Chúng tôi không thấy ở nhau những khác biệt bằng nước da bên ngoài bởi hàng ngày ăn ở với nhau nhìn quen mắt rồi, những khác biệt đang âm thầm diễn ra trên cơ thể chúng tôi khó nhận ra nhưng người khác rất dễ nhận thấy đó là cái bủng beo xũng xĩnh nước tái ngắt tái ngơ trên mặt hay quắt kheo dúm dó thâm xì thâm xịt trên môi.
Chúng tôi ra về, hể hả với nắm thuốc rê mới đổi được từ những thứ có giá trị nhất ai đó đã lấy được từ sau những trận nổ súng diệt địch trong núi Kimry, nắm thuốc rê không đủ 100gram ẩm ướt nhen nhét trong miếng giấy báo, món ăn tinh thần của những người lính chúng tôi trước giờ ra trận, từng đó thôi thấy quý lắm rồi chẳng dám mơ ước điều gì cao xa hơn nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét