301 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Cũng hết sức linh tính trong lúc đang vui dộn dã tiếng cười đùa đó mắt tôi đá nhìn về ngã 3 đường, từ cây me ra đến ngã 3 cũng chỉ 30m với 1 khoảng khá trống trải, tự nhiên tôi thấy 3 thằng Pốt đang khom khom ôm súng trong thế vận động bám sát vào gần, đảo mắt tiếp qua bên vạt cây hướng đường về phía bắc tôi thấy vài bóng đen đang luồn giữa những khóm cây tiến lại gần chúng tôi, trong khi đó 2 thằng bạn tôi vẫn mải mê nhặt hái me ngọt. Chỉ 1 giây sững sờ khựng lại tôi hét thật to: Miên.
Chỉ từng đó thôi và nhanh như sóc tôi ôm cây tụt nhanh xuống, thằng Hợi ở trên cao nghe xong tiếng hét của tôi nó cũng nhoằng nhoằng nhoằng tụt xuống, nó ở cao hơn tôi đến 3m vậy mà hình như nó xuống đất trước cả tôi, nó đúng là khỉ, còn tôi thì nhiều nhất là 3 giây đã xuống đến đất rồi, vứt hết dép cao su với ba lô me ở đó tôi vồ vội khẩu AKM của mình rồi chạy, vừa chạy vừa mở an toàn súng vừa bắn trả, cả 3 thằng tôi vắt chân lên cổ mà chạy thục mạng.
Bọn lính Pốt phát hiện ra chúng tôi đang trèo cây hái me ngọt chúng bí mật đội hình định bò sát vào tiêu diệt gọn, không ngờ tôi vô tình đá mắt ra đường phát hiện ra chúng lên chúng tôi tá hỏa bỏ chạy, chúng nổ súng ngay nhưng loạt đạn đầu trượt cả thế là chúng hò nhau đuổi theo 3 thằng chúng tôi và chỉ mình tôi có súng, với cách đánh lúc đó thì tôi có thể ghìm chân chúng cản bước truy đuổi của địch cho đồng đội tháo chạy, mấy thằng này hạ nổi tôi cũng còn mệt, cứ từng bước lùi nhắm sẵn vị trí có lợi phía sau mà vận động lui nhát gừng bắn trả những mục tiêu gần nhất.
Cứ thế lùi còn 2 thằng kia thì chạy thục mạng quên hết Tổ quốc, chúng nó tay không nên khiếp sợ cũng là phải, ai từng có cảm giác bị truy đuổi mà tay mình không có cái gì chống trả sẽ hiểu được sự hoảng loạn lúc này, còn tôi ít nhiều 1 khẩu súng với băng đạn đủ để cầm cự cho đến khi anh em lên chi viện. Mấy thằng Pốt kia biết chúng tôi yếu thế lên hung hăng lắm hò hét chô chô loạn xạ khắp trước mặt tôi, lúc đó tôi cũng đã lùi về xa lắm rồi còn 2 thằng kia đã chạy về đến cái cầu gỗ nó vẫy gọi anh em trong đơn vị vận động nhanh lên trợ chiến cho tôi.
Anh em ở nhà nghe tiếng súng nổ trên đó là biết có chuyện rồi, mấy anh em B3 tự động xách súng lao qua cầu chạy lên chẳng cần ai nhắc nhở, họ lo cho chúng tôi đơn thương độc mã trên đó, lúc này tôi vẫn đang tìm địa hình có lợi phía sau để lùi thêm bước nữa nhưng phần đất phía sau lưng trống quá đang lo chưa biết lui tiếp bằng cách nào, cũng định điểm xạ 1 loạt nữa rồi chạy thật nhanh về cái bờ đất cao hơn phía lưng rồi nằm lại, nhổm dậy bóp cò súng, một tiếng nổ rồi tiếp tiếng tạch nhẹ bấc khô khan.
Tôi hơi giật mình nhìn xuống băng tiếp đạn, cái vạch trắng lộ ra hết đạn, thôi chết súng của tôi hết đạn, lúc đó tôi hoảng loạn thật sự, chúng nó mang súng của tôi đi bắn bậy không lắp trả đạn lại khiến tôi khốn đốn lúc này, nỗi kinh hoàng nhanh chóng phủ kín cái thân thể tôi, chưa bao giờ tôi thấy mình đã sợ đến như thế. 36 chước có lẽ nên vận dụng chước cuối cùng phó thác cho trời đất may rủi vậy, tôi co giò chạy một hơi không dám ngoái cổ nhìn lại, chạy tháo thân chạy lấy sống chạy để biết mình còn sống để chạy nữa.
Tôi chạy còn nhanh hơn bất kể một vận động viên điền kinh nước rút nào đó và điều tôi lo nhất là lúc vượt qua cầu gỗ kia, nhưng may lúc đó anh em đã kịp tổ chức vận động lên giải cứu cho tôi. Khi tôi chạy chúng bắn theo kinh quá nhưng phúc tổ 70 đời nhà tôi chẳng bị sao cả chỉ có chân tôi dẫm be bét cành cây bật máu dưới gang bàn chân.
Tôi được anh em tiếp thêm đạn, lắp xong băng đạn tôi lại có thể chiến máu hơn bao giờ hết, chúng tôi vận động lên lại vị trí cũ bọn lính Pốt đã bỏ chạy hết rồi, may đôi dép của tôi chúng không lấy vẫn còn đó cái ba lô me ngọt ở dưới bị chúng lấy đi chỉ còn lại cái ba lô me ngọt trên cây của thằng Hợi còn treo đó, chúng tôi ra về mà lòng đầy uất ức, từ rất lâu rồi chưa từng bị lính Pốt truy đuổi vậy mà lần này tôi đã bị truy đuổi kiệt cùng sát sao và tý nữa bỏ mạng cũng chỉ vì chuyện hái quả trèo cây.
Thêm một kinh nghiệm nữa trên chiến trường, mỗi lúc đi đâu làm gì bao giờ tôi cũng kiểm tra súng cẩn thận, không bao giờ cho ai dùng súng của mình nữa, với tôi nó là vật bất ly thân và tôi yêu nó hơn tất cả những gì gom góp được của đời lính.
Thêm một chuyện may mắn thoát chết của tôi trong gang tấc, nếu như hôm đó tôi không vô tình nhìn ra đường thấy được mấy thằng lính Pốt đang vận động vào thì có lẽ chúng tôi chịu thúc thủ để địch bắt sống và chúng tôi luôn hiểu đối với lính Pốt không có chính sách tù binh, chúng sẵn sàng hành xử chúng tôi bằng những hành động manh rợ nhất và những người lính chúng tôi lúc đó chiến đấu trên chiến trường K luôn hiểu không bao giờ giơ tay hàng địch, hoặc chết hoặc sống ngay lúc đó đơn giản thế thôi.
Lần thứ 2 truy đuổi càn quét núi Kimry săn đuổi Tà Mốc của hướng D7 chúng tôi đã về đến tây nam núi Kimry và lúc đó cũng gần cuối tháng 12.1979 rồi, sau vụ chúng tôi bị tập kích trưa hôm đó khi chúng tôi quay về đến ngã 3 cây me ngọt thì vận tải D đã xuống cáng thương binh đi và áp giải thằng tù binh Pốt đi rồi, trên D bộ, bộ phận khai thác tin tức tù binh do anh Thành phiên dịch hỏi cung, từ những lời khai của thằng tù binh có thêm nhiều tin tức khá quan trọng liên quan rất nhiều đến hoạt động của địch vùng này.
Nhận xét
Đăng nhận xét