284 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Đêm hôm đó lại là 1 đêm nữa luồn sâu khá vất vả, càng vào sâu càng khó đi hơn nhất là cắt rừng trong đêm, vướng víu lắm, leo dốc hay qua suối đều phải bám vào nhau mà đi súng ống lỉnh kỉnh nhưng so với lần trước vượt dãy U ran thì chẳng thấm thía vào đâu.

Gần sáng lúc đó cũng đã tờ mờ sáng rồi thì chúng tôi vào đến gần thác nước sâu trong Amleeng, C2 tách khỏi đội hình D7 xuống cánh trái đội hình đi dọc bờ suối thốc ngược lên thác nước, bụi nước cùng âm thanh thác đổ vẫn vang vang bên tai như hôm nào, C2 dàn hàng ngang càn lên đi qua những lùm cây ẩm ướt của núi rừng, bụi chuối rừng gày gộc mọc sát ven suối, con suối với những tảng đá to giữa dòng nước cuộn trôi lòng suối rộng khó có thể vượt qua, nếu không có địch ở đây thì chịu chứ nếu có thì đố thằng Pốt nào chạy thoát nổi khỏi tay chúng tôi.

Bỗng tiếng súng bên trên lưng chừng đồi phía trên nổ rộ, thằng Hùng thông tin lên máy vội hỏi vọng lên chờ lệnh D, chúng tôi có lệnh khẩn trương vận động theo dọc suối thật nhanh, lúc này cũng đã gần đến mấy mái nhà tôn kia rồi thấp thoáng bóng nhà tôn sau những cành lá chuối rừng, chúng tôi xốc nhanh đội hình C2 vượt lên, súng phía trên vẫn nổ đì đùng mũi chúng tôi cũng đã bắt đầu nổ súng mấy thằng bên B3 phát hiện ra 2 bóng lính Pốt chạy từ cái nhà tôn ra lao lên dốc chạy ngược lên chỗ chùa đổ nên nổ súng bắn đuổi theo, cũng phải đuổi một quãng thì anh em hạ xong 2 thằng này thu về 1 khẩu AK.

 Tôi bám theo anh em lên đến nơi thì đã thấy 2 thằng Pốt nằm đó rồi, chúng ngã ra nằm treo nhùng nhằng giữa những bụi cây, cùng lúc đó hướng trên thác súng cũng nổ vang, tiếng nổ vọng vào vách đá dội ngược lại chúa chát bên tai rồi tiếng nước chảy của thác ầm ầm tạo lên mớ âm thanh hỗn độn, rồi tiếng anh em lính mình phía trên gọi vọng xuống ầm ỹ cả, lúc đó chúng tôi mới biết C1 đã gặp địch chạy ngược lên thác lên nổ súng đánh chặn đường bỏ chạy khiến chúng phải vận động ngược trở lại hướng chúng tôi.

 Địa hình quá hiểm ác chúng không thể vượt qua bên kia suối trong hoàn cảnh này nên chạy quanh như chuột bị sập bẫy vậy, đội hình C2 đẩy cao theo suối đi qua mấy cái nhà tôn trống hơ trống hoác đó và đâu đây tôi thoáng thấy mùi gì đó không bình thường chua chua khó ngửi và hình như giữa cái nhà mái tôn kia có cái gì đó động đậy trên cái bệ xi măng và trên đó hàng đống rẻ hay quần áo chăn chiếu gì đó, mấy thằng lính chúng tôi quay súng định nã đạn vào chỗ đó cho chắc ăn trước lúc vượt qua nhưng anh em khác gạt đi nói:

- Chúng tao xem rồi, 2 đứa con gái Pốt sốt rét gần chết, chúng tao mới ngó vào nhìn nó ghê lắm chỉ có da và xương.

Chúng tôi cài lại vài người chỗ khu mái nhà tôn này rồi vận động ngược theo lên thác, C1 dồn xuống C2 dồn lên cho đến khi gặp nhau thì quay lại, không thằng Pốt nào chạy thoát khỏi những tay súng của C1 ở đoạn trên thác.

Khi quay lại khu nhà tôn chúng tôi mới có thời gian kiểm tra lại khu vực này, những cái bể xi măng kia được chúng ngâm măng chua loét, bể nào cũng đầy măng, cả một khu vực bẩn không gì tả hết, ăn ở sinh hoạt của lính Pốt ở đây thuộc loại hủi, đống rẻ chăn chiếu cáu bẩn mùi bốc lên khiến chúng tôi thằng nào cũng liên tục nhổ nước bọt với nhăn nhó.

 Anh Hồng cùng số anh em trên D lội xuống theo chiền dốc đứng của vách suối xuống chỗ chúng tôi kiểm tra kết quả trận địa, chắc không chịu nổi cái cảnh này lên anh ra lệnh phá hủy đi rồi rút khỏi đây, nhưng phá hủy thế nào đây? nhà tôn mấy cái cột cây với mái tôn, bể xây xi măng thì đốt làm sao cho được nên cuối cùng anh Hồng quyết định phá bằng cách bắn cho mỗi cái bể ngâm măng chua kia quả B40 cho nó vỡ ra, cái gì đập được thì đập cái gì ném được xuống suối thì ném, khi hỏi về 2 con Pốt còn đang thoi thóp vì sốt rét kia giải quyết thế nào thì anh Hồng xăm xămđi lại lật tấm chăn đắp đó ra xem mặt mũi chúng nó ra sao.

 Tôi cũng bám theo anh Hồng vào cái mái tôn đó xem sao, khi lật tấm chăn lên thì lộ ra 2 đứa con gái Pốt nằm đó, một cảnh tượng khiến tôi rùng mình mà cả đời này chắc chẳng bao giờ quên, chúng là 2 bộ xương tóc tai rũ rượi con mắt chỉ còn lòng trắng đảo lên nhìn lại anh em chúng tôi, không còn 1 phản xạ tự nhiên nào khác, hoàn toàn trần truồng không mặc quần áo gì hết, cả thân hình chúng được quấn, đắp bằng mớ rẻ rách, mùi phân và nước tiểu chúng thải ra cũng nằm luôn ở đó. Chúng đang chờ thần chết đến mang đi khỏi cần chúng tôi phải động thủ, chúng bệnh tật ốm đau trên mức bình thường chúng là những con ma giữa ban ngày chứ không phải là con người nữa.

Anh em tôi quay ra ngay không thể chịu nổi sự khủng khiếp của sự bẩn thỉu đó thêm 1 giây nào nữa, anh Hồng ra lệnh phá hủy rồi lội ngược leo lên vách suối còn chúng tôi phá huỷ xong thì theo đường cũ mà lên, anh em C2 lùi lại cho xạ thủ B40 giải quyết mấy cái bể măng ngâm kia, 4 5 phát B40 nổ vang trời, những bao muối được lính chúng tôi lẳng hết xuống suối, vác con mác ra chặt đổ mấy cái cột của mái nhà tôn cho tan hoang rồi rời bỏ đi ngay.

 2 con Pốt nằm lẫn trong đóng ngổn ngang kia chẳng cần biết nó còn sống hay đã chết, chắc khó có thể sống nổi sau mấy tiếng nổ của đạn B40 nổ ngay cạnh kể cả không bị mảnh B40 hay mảnh vật liệu khác văng phải chúng cũng không thể sống thêm nổi nữa. Bể măng ngâm vỡ bung bét nước chua chảy lênh láng mùi càng khủng khiếp, măng nát bét văng vít lung tung cả, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi khu vực này không ai muốn ở lại đó thêm 1 giây nào nữa.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam