288 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Trời sáng dần tôi dậy gấp lại tăng võng màn thu dọn tư trang chuẩn bị lên đường, bao giờ cũng vậy tấm đắp dù, cái võng nylon đen và cái màn cũng được tôi gấp riêng cho vào túi nylon trắng rồi mới bỏ vào ba lô, làm vậy tôi sẽ luôn có những thứ để ngủ sạch sẽ thơm tho hơn không bị ẩm ướt hôi hám mùi mồ hôi, cái tăng vải mưa TQ khá dày dặn với những cái tai căng góc cùng cạnh tăng khá chắc chắn được gấp rất gọn bỏ lên trên và cuối cùng là cái tấm vải đi mưa ở trên cùng của ba lô phòng khi nào trời mưa có thể lấy ra dùng được ngay, bị đông nước đeo bên sườn trên cái dây lưng với vài quả lựu đạn cầu, sau này anh em xin hết lựu đạn của tôi dùng ném cá nên cũng hết và từ đó chẳng mấy khi thấy được phát lại loại lựu đạn này nữa.

 Đối với cách đánh cùng địa hình nơi chúng tôi hoạt động thì lựu đạn gần như không cần thiết, cái bát men trắng nhỏ dùng ăn cơm hay uống trà cũng được với đôi đũa nhét cóc ba lô, cái bao xe đeo ngực lúc nào cũng đầy căng đạn dây buộc khá chắc và vừa người thoải mái nhất trong tư thế vận động, nhiều anh em không để ý chi tiết này nên khi tác chiến rất vướng víu, lỏng quá chạy nó lắc lư dây lưng buộc chằng sau lưng không chịu buộc cho chặt chẽ lỏng lẻo để nó sệ xuống dưới cạp quần đi lại rất vướng, cái bao xe nó chính là cái áo giáp che ngực cho mình đấy nên tôi hay buộc cao vừa tầm ngực mình, sử dụng thay thế băng tiếp đạn cũng tiện và khi mảnh đạn hay đạn nhọn bắn thẳng ít nhiều nó cũng đỡ hơn, kinh nghiệm nhiều người đã thoát chết cũng nhờ cái bao xe đạn này rồi, mảnh pháo, mảnh cối đôi khi nó cũng chê cái bao xe này đấy và thằng lính chúng tôi cũng chỉ mong có thế. Có người hơi có chút hài hước đã ba hoa rằng:

- Trận đó... ngày tháng đó... ở địa danh đó... thằng đó... ở đơn vị đó.... nó đeo bao xe tiếp đạn AK khi đánh vận động bị 1 viên đạn 12.8ly của địch bắn thẳng giữa ngực trúng cái bao xe có hộp tiếp đạn bên trong... viên đạn 12.8ly kia.. nẩy ra.

Hài hước đến thế là cùng nhưng ít nhất cũng làm cho thằng lính ý thức được rằng đeo bao xe tiếp đạn cẩn thận có lợi cho mình hơn.

Lúc này anh Phượng đã tranh thủ đi một vòng đơn vị kiểm tra lại hết diễn biến đã xảy ra đêm hôm qua trước giờ chúng tôi chuẩn bị rời vị trí này, miệng anh ấy lẩm bẩm chửi mấy thằng lính C2 hôm qua mất cảnh giác quá:

- Đấy là địch nó yếu đấy chứ nó mà mạnh như ở Svay rieng thì D7 hôm qua chẳng còn thằng nào. Anh ấy nói vậy.

Đội hình D7 chúng tôi càn thốc về hướng bắc núi Kimry, đi suôi theo con đường 1 đoạn thì chúng tôi cắt rừng đi, tôi hơi ngờ ngợ con đường này, nó hao hao giống con đường mà lần trước chúng tôi đã bắt sống 15 nữ Pốt, to rộng phẳng như vậy nhưng thôi những con đường mà đơn vị chúng tôi từng cắt ngang cắt dọc đi qua nhiều vô khối và chẳng thể nhớ hết cho được.

Chúng tôi đi khoảng đến trưa thì bắt liên lạc được với bộ phận nằm ở ngã 3 trong Amleeng, bộ phận này đuổi theo chúng tôi, họ là những người lần trước được cho ở lại đó vì lý do sức khỏe, nay chúng tôi rút ra đến đây quay hướng khác càn quét thì họ phải đi theo đơn vị của mình, hình như chiều hôm qua anh Hồng đã cử nhóm trinh sát D về ngã 3 Amleeng đón họ thì phải, nhóm trinh sát E do anh Hỗ chỉ huy cũng đi từ bao giờ không còn thấy trong đội hình hành quân của D7 nữa.

Nhiệm vụ lần này của D7 chúng tôi độc lập càn quét khu vực bắc Kimry, chung quanh chúng tôi không có bất kể đơn vị bạn nào khác, cứ thấy có địch là nổ súng khỏi cần ám hiệu bắt liên lạc với bất kể ai, tất cả những gì gọi là chỗ có thể trú chân tránh mưa tránh nắng trên đường hành quân qua thì chúng tôi phải có trách nhiệm gửi ông hỏa hỏi thăm, từ đây sau lưng D7 mỗi lúc qua phum sóc nào đó cũ kỹ trong rừng thì khi đi qua luôn là những đám cháy lớn ở lại, nhiều thằng mò mẫm sau những tấm vách lá hay giọt mái dui mè trên nóc nhà lôi ra hàng bó tiền Campuchia từ những năm xa xưa nào đó.

Campuchia ngày hôm qua chỉ còn là dĩ vãng, những đồng tiền của thời dĩ vãng và Campuchia hôm nay sơ xác đến điêu tàn. Một đất nước có một nền văn minh đáng kinh ngạc từ nhiều thế kỷ trước và hôm nay nó đang ở tận đáy cùng tận của của nền văn minh nhân loại.

Khi đội hình D7 chúng tôi đã về đến phía Bắc của núi Kimry và ổn định ngay đội hình cấp tiểu đoàn độc lập tác chiến, những cuộc họp bàn giao ban chớp nhoáng trên D bộ phân chia đội hình tác chiến, nếu theo quân số chính thức của lính C2 hay các C bộ binh khác trong D7 thì mỗi C cũng chỉ trên 20 người, thêm đám du kích K nữa là gần 30 người, với quân số như vậy lúc đó thì cũng đã là mạnh rồi vì lúc đó địch ở đây rất yếu, chúng đói ăn thiếu thốn vũ khí đạn dược quân số xé lẻ chạy trốn quanh trong rừng bởi vậy với 30 người cho một mũi quân truy quét thì quả là mạnh hơn những nhóm địch lẻ tẻ 5 - 7 thằng Pốt nhiều lần.

Chính vì điều đó BCH tiểu đoàn dưới sự chỉ đạo của D trưởng Hồng quyết định xé lẻ đội hình D7 càn quét khu vực bắc Kimry cho nhanh và tạo được đồng loạt nhiều mũi cùng hướng. Chiều hôm đó trong cuộc họp giao ban trên D tôi theo anh Phượng cùng lên D vì lúc này C2 chúng tôi đóng cách D bộ khoảng 700m, không xa nhưng cũng chẳng gần để anh Phượng đi một mình bất tiện, đường qua D bộ cách 1 cái trảng khá rộng với cỏ cao cỡ đầu gối đã bắt đầu có những lá khô, nhiệm vụ của tôi theo và bảo vệ C trưởng khi cần thiết và anh Phượng cũng muốn tôi cùng đi để nghe được những điều cần biết, 1 năm làm liên lạc đại đội qua 3 đời thủ trưởng trực tiếp chưa ai kêu ca về tôi chuyện hóng hớt này bởi tôi hóng hớt có lợi cho đơn vị, hóng hớt để biết để hướng đơn vị đi đúng cái mà cấp trên đã thống nhất.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam