296 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Thời gian đó khoảng giữa tháng 12.1979 lúc đó D7 chúng tôi càn về đế ngã 3 cây me ngọt hướng núi Kimry, cũng khoảng tầm trưa rồi chúng tôi mới về đến đấy, lính chẳng có đồng hồ để biết rõ thời gian mà chỉ là ước đoán cũng khoảng 11h gì đó, lần đó do cắt đường thế nào đó mà chúng tôi đi lệch hướng vào ngã 3 cây me lên phải đi ngược từ dưới hướng nam lên khá xa khiến lính tráng mệt mỏi cáu chửi lầm bầm trong miệng với nhau, trời thì nắng nóng vai vác nặng cũng bởi mới được bổ sung thêm lương thực, nhìn thằng nào cũng mồ hôi mồ kê dòng dòng mặt mũi đỏ gay, mấy tay du kích K cũng phờ phạc đường đất với đi bộ gồng gánh.

 Lúc này hội du kích K cũng đã khoác súng rồi lúc đầu chúng tôi còn tháo kim hỏa cất đi vì sợ họ 2 mặt nhưng sau một thời gian ở với nhau, hiểu nhau hơn có tình cảm với nhau nên tin tưởng dần và vũ khí thu được của Pốt đều giao cho họ giữ cả, đêm cũng đã bắt đầu phân công họ cùng gác, vài thằng tù binh Pốt sau một thời gian ở với QTN VN cũng dần quen, chúng nó luôn mồm khen ở với QTN VN sướng quá có thể xin đi theo mãi cũng được, những lúc dỗi hỏi đùa chúng bây giờ cho đi theo Pôn Pốt nữa thì có bỏ đi không? Thằng nào cũng lắc đầu quầy quậy than khổ than nhục, có thằng không ngần ngại kể về gia cảnh của mình với những uất ức chế độ Pôn Pốt đến tận xương tủy mà vẫn phải cầm súng chiến đấu chống lại QTN VN mặc dù lòng nó không muốn, có thằng chỉ hiểu đơn giản đi lính Pốt là bởi Ăngka bắt phải như vậy, nếu không đi mẹ cha anh em nhà nó sẽ phải chết, thế thôi còn nó chẳng biết gì nữa.

 Đánh nhau là điều nó không muốn nhưng nó cũng chẳng có đường để mà lùi dù là lùi vào bất kể cái só nào trên cái đất nước lắm đau thương này. Trong cái đội hình C2 chúng tôi khi đó trên 30 con người thì trên 10 thằng là du kích K và tù binh Pốt mới bị bắt sống gần đây và trong đội hình hành quân thì luôn có những thằng lính mặc đồ đen quấn khăn cà ma nhưng lại đội mũ cối AK khoác vai gành gồng cùng bước.

Đã có những trận đánh nhỏ lẻ diễn ra và mấy tay du kích K cũng như tù binh Pốt xách súng truy đuổi địch hăng hái lắm, họ cũng rất trật tự giữ kỷ luật chiến đấu nghiêm, lăn xả vào trận đánh không hề có chút vụ lợi hay hèn nhát, trong số tù binh tôi có cảm tình nhất với một thằng, nó chăm chỉ lắm, chất bao nhiêu đồ nặng lên vai nó thì nó cũng mang chẳng hề kêu ca câu nào, thu súng tháo kim hỏa ấn cho nó thì nó cũng khoác lên người, tôi hay đùa gọi nó là cái xe cải tiến xe thồ hàng.

 Thế rồi một lần đụng địch C2 hạ thằng Pốt ngay giữa trảng trống súng rơi ngang xác chết thì nó ném hết đồ nó đang mang vận động lên thu súng rồi cứ thế theo đội hình vận động của C2 đánh lên phía trước, lúc đầu tôi cảnh giác với nó sợ nó làm phản nên vận động sát nó trong tư thế cảnh giác mọi hành động và nếu nó có phản ứng bất thường gây hại cho đồng đội của tôi thì ngay tức khắc tôi sẽ là người kết thúc nó trong nháy mắt. Nhưng không, nó nổ súng về hướng địch xung phong truy đuổi rúc bờ chui bụi lùng sục khắp nơi như một chiến sỹ QTN VN trong trận đánh và có lần nổ 2 phát súng nó quay lại nhìn tôi nhoẻm miệng cười, nụ cười của người chiến thắng của kẻ có niềm tin trên gương mặt rạng ngời của nó, nụ cười để tôi hiểu rằng nó đã là đồng đội của chúng tôi.

Chúng tôi đi về hướng bắc của ngã 3 cây me rồi dừng lại nghỉ trưa cơm nước, cũng là nghỉ tạm nhưng cũng có sự bố trí đội hình cẩn thận chứ không đến nỗi gặp chăng hay chớ, C bộ đóng ở cái nhà sàn gỗ cuối cùng phum bên phải đường, nhìn sang dãy nhà bên kia là bếp anh nuôi cùng nhóm du kích tù binh K ở đó, họ dừng chân là lo chuyện cơm nước cho lính ai vào việc nấy cho nhanh có cơm ăn rồi tranh thủ nghỉ trưa ít phút để có sức chiều càn tiếp, con đường to thì cỏ gà và cây cứt lợn mọc kín chỉ còn con đường mòn nhỏ từ phum đi ra bên phải đường cạnh cái rãnh thoát nước như cái mương nhỏ dưới chân.

 Từ C bộ đi ra khoảng 70m bên phải đường 15 20m là B1 dừng chân quanh cái ụ mối, hơi chếch lên trên tý chút qua bên kia đường cách B1 khoảng 50m là B2 dừng chân quanh một gốc cây to khá mát, dưới C bộ là hỏa lực dừng chân qua bên kia đường là B3 đang ở, chúng tôi dưới sự bố trí đội hình của anh Phượng rồi nhanh chóng ổn định nằm chờ cơm, sau một buổi càn quét trong rừng lại còn đi lệch mất hướng chút ít làm lính thấy mệt mỏi nên cũng tranh thủ móc cái võng nghỉ ngơi, súng đạn dựng dựa quanh chỗ nằm sao cho tiện nhất.

 Nhiều ngày nay tấn công địch trong tư thế áp đảo làm lính cũng chủ quan kinh địch ít để ý chuyện canh phòng cảnh giới. Trên C bộ chúng tôi thì trễm trệ leo lên nhà sàn ở móc võng nghỉ ngơi, đạp tung tấm vách cho có gió mát lùa qua, tầm nhìn rộng về hướng đông nam chứ nằm dưới sàn nhà vừa nóng vừa khuất tầm nhìn vì cây dại mọc sát cột nhà sàn.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam