293 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Anh Phượng kiên quyết ra lệnh bắt quay trở lại không cho vào khu vực Kimry, gọi thằng Ánh là thằng biết tiếng K khá nhất C2 chúng tôi lúc đó vì thằng này hay trốn ra dân học tiếng nên biết nhiều, bảo nó dịch lại cho 2 ông cháu nhà kia nghe, lệnh ngay tức khắc rời khỏi vị trí này, nếu gặp thêm lần nữa sẽ "banh ngọp" không chậm chễ.

Xe quay đi rồi chúng tôi vẫn thấy thắc mắc không hiểu vì sao họ đi vào đây làm gì, giữa cái chốn ta địch tùm lum thế này, đất ngoài kia thiếu gì mà phải lội vào đây mà trồng trọt, củ quả rừng ngoài kia có khi còn hơn trong này nhiều vì ở đây có gì đâu, vào đây nhỡ chúng tôi bắn chết nhầm thì sao? Vừa khổ cho họ mà chúng tôi thì cũng chẳng xung sướng gì.

Chiều hôm đó chúng tôi nhận được điện của D7 gọi lên D lấy thực phẩm, nhóm anh nuôi tổ chức mấy người đi lên D bộ, anh Phình lúc này là quản lý C2 muốn nhờ tôi đi cùng vì tôi thuộc đường hướng hơn những thằng khác trong C bộ, cực chẳng đã thì phải đi thôi chứ đi về cũng cả chục km đấy, tôi xách súng dẫn anh em anh nuôi đi, khi đến nơi tôi thấy anh em hậu cần D đang xả những tảng thịt bò lớn chia nhau nhìn kỹ thì nhận ra hình như đây là thịt con bò trắng mà sáng nay chúng tôi mới gặp 2 ông cháu kia trong rừng.

 Thì ra 2 ông cháu nhà kia không quay ra ngay như lời cảnh báo của anh Phượng mà rẽ đường khác đi gặp lính D7 họ chẳng nói chẳng rằng phệt luôn một con bò ngã gục rồi cắt xẻo lấy phần ngon nhất mang về chia cho các C bộ binh cùng ăn, số còn lại bèo nhèo bùng nhùng đó họ bê ném hết lên cái xe bò của 2 ông cháu nhà kia và nghe đâu họ đang loay hoay mấy tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa đi được bao xa bởi xe bò kéo có cặp mà họ chỉ còn 1 con bò, sang ngày hôm sau lính C khác vẫn gặp họ trong cái cảnh bò 1 bên 2 ông cháu 1 bên đẩy xe bò loanh quanh trong rừng chưa đi được bao xa.

Tôi thấy tội nghiệp cho họ nhưng rồi cũng cố đẩy cái ý nghĩ đó khỏi đầu mình bởi biết đâu tình thương cảm này của mình không đúng chỗ.

Rồi những trận đánh nhỏ lẻ diễn ra chớp nhoáng với ít phút nổ súng là đi vào trật tự ngay, ta thắng địch thua là chuyện đương nhiên rồi, trong suốt thời gian đó chưa 1 lần địch chủ động tấn công vào đội hình càn quét của chúng tôi mặc dù chúng tôi đi khơi khơi giữa những con đường trong rừng hay trảng trống, chúng luôn bị truy đuổi và chạy tháo thân trước mũi súng lính D7, diệt địch bên hướng Đông núi Kimry ít hơn và cũng ít ngày sau là chúng tôi càn quét xong hướng này.

 Mũi D7 cũng đã chuyển dần về hướng nam Kimry, đoạn đường này chúng tôi đã đi qua 1 lần rồi và bộ nhớ của những thằng lính thì chưa thể quên nhanh như thế được về địa hình này. Lúc đó gần như thằng lính bộ binh nào của D7 chúng tôi cũng có cái địa bàn của TQ, chiến lợi phẩm thu được của địch nhiều người cũng chẳng biết dùng làm gì nhưng cũng cứ lấy nhét vào ba lô thỉnh thoảng lấy ra chơi, anh em xin những tấm bàn đồ cũ rồi những lúc nhàn dỗi lôi ra dạy nhau cách xem bản đồ hoặc tìm phương hướng, có lẽ lính dạy lính nhanh tiếp thu nên gần như lính C2 thằng nào cũng biết chút ít về bản đồ địa bàn chỉ có điều không mấy khi sử dụng đến, kể từ đây cả khu vực Kimry này chúng tôi thuộc từng hòn đá gốc cây trảng cỏ vạt rừng bờ suối cây cầu gỗ hay những mái nhà trong nhưng phum cũ chưa kịp đốt phá của lần tác chiến trước.

 C2 của chúng tôi có thằng Do lính đại liên chuyên vác cái tầm súng là loại ngơ ngơ nhất đơn vị, nó cứ như thằng thiểu năng trí tuệ vậy nhưng khỏe thì không ai bằng, ăn cũng khỏe, nó có thể làm bất kể cái gì miễn được ăn no và 2kg gạo cho 1 bữa nó đánh bay, với nó ăn no và đánh nhau là cái đáng quan tâm còn lại mặc xác chúng mày muốn dắt tao đi đâu cũng được, ấy vậy mà đôi khi nó cũng nói nhiều câu hay ra phết, đi đến đâu sẽ gặp cái gì ở đâu và ở đâu, chỗ đó nó được ăn cái gì, ai kiếm được cái gì cải thiện giữa cái chốn củ gì trái gì lính Pốt nó cũng hái hết cả rồi trừ mấy quả chua không thể ăn nhiều được. Lính đã thuộc nằm lòng vùng đất này tới từng con suối ngọn cây.

Chiều hôm đó khi ánh chiều cũng đã tà tà rồi, quá trưa nắng gắt mệt mỏi vì đi trong rừng thưa đến giờ cũng đã thấy mát hơn rất nhiều, mặt trời đã xuống thấp hơn ngọn cây, lúc đó chúng tôi bắt đầu về đến hướng Nam Kimry, cứ đi một đoạn lại đụng xác chết của địch, một khúc lại gặp thêm vài xác nữa nằm lộ thiên giữa trời đất bao la, mùi ô uế nhức mũi chịu không nổi, chỉ cần cách khoảng 100m đã ngửi mùi và lại gần 50 thì phải nín thở, nhiều xác chỉ còn là bộ xương lùng bùng trong cái đống rẻ đen đó vài xác trương phềnh căng nứt ngả màu nâu đen dưới trời nắng gắt và ruồi nhặng luôn vi vu trên những cái tổ ô uế này.

 Với ai tôi không biết nhưng với tôi thì cái này là tôi sợ nhất trên đời, tránh xa, đi nhanh khỏi đó là cái tôi luôn là thằng nhanh nhất đơn vị mỗi khi đụng cái của nợ này. Thế rồi lần đó đang càn thì thấy anh em đi đầu hô ầm lên đuổi đuổi, tôi đi phía sau cách người trước cũng cả 50m, trên tôi có vài du kích K gánh gồng đi trước và tôi cũng đã bắt đầu ngửi thấy cái mùi ô ếu kia phảng phất, thường thì những chỗ có mùi ô ếu đó là không có địch chắc lính Pốt nó cũng chẳng muốn ở gần đồng đội của nó lúc này nên tránh xa, mấy du kích K vứt cả đòn gánh bồng đồ mà xách đòn gánh đuổi.

 Thôi thì nhốn nháo nhiều người hô tránh ra để bắn, người khác bảo đừng sợ đạn lạc, chúng tôi cũng nhao lên xem cái gì, giữa những cây trúc nhỏ ngang tầm bụng mà cứ thấy cái gì đó lao phía dưới rẽ hết cả cây ra mà chạy thành những vệt đường và cuối cùng thì những thằng chạy lên sau như tôi cũng biết được là con kỳ đà, vừa hay cái tay Dân du kích K to cao lừng lững kia phang 1 đòn gánh vào giữa lưng con kỳ đà làm nó lăn quay ra, thế rồi mọi người xúm vào đập, dùng những hòn đá to đập thẳng vào đầu nó đến nát bét sau đó buộc cổ vào cái đòn gánh của tay Dân kia mà gánh đi.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam