304 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Cũng vừa hay ra gần cuối sân bay là nó rẽ phải đi về hướng Chùa kho bom cũ, lính chúng tôi ồ à với nhau vì lúc này đã hiểu chẳng phải chúng tôi đi khơi khơi làm gì, nó có mục đích mà cái mục đích đó là gì chúng tôi chưa hiểu thôi. Xe chạy qua con đường với những cây xoài trùm ra đường quả treo lủng lẳng trên đầu chúng tôi, hái thôi, tự nhiên mà hái, xe đi từ từ lính cũng từ từ hái xoài trên cây, quả chín quả xanh hái hết, cứ giật quả xuống thùng xe rồi tính sau, C mình ăn không hết thì chia cho C khác không lo thừa và cũng chỉ một đoạn đường ngắn chúng tôi hái cả bao tải xoài xanh xoài chín trên cây. Xe dừng đổ quân giữa đêm tối cho lính xuống rồi lái xe cũng nhanh chóng quay đầu xe đi luôn lính chúng tôi chơ vơ giữa đường đất trong đêm tối, gạo nước xoong nồi súng đạn và cả bao xoài xanh kia nữa lỉnh kỉnh.
Anh Hồng đi một vòng rồi chỉ luôn C2 vào kia, may thế anh ấy chỉ chỗ cho C2 ở luôn chỗ này, mấy cái nhà sàn cũ với mấy căn nhà chắc mới dựng gần đây quanh một khu gần đường nhất, vườn dừa cùng cây ăn quả um tùm ở đây cứ bước đại vào chỗ nào quân ta ở mà chẳng được, ai đó do tối trời ngã cả xuống hồ nước cạnh đường, hóa ra cả khu này nước vẫn còn sâm sấp chỉ có con đường nho nhỏ nổi cao hơn mép nước là đi được trời tối thế này ngã xuống ruộng là phải, chúng tôi cứ oang oang nói cười gọi nhau chẳng cần quan tâm chủ nhân nơi đây là ai nữa.
Trên cái nhà sàn gần đường nhất thấy có anh đèn, mặc kệ họ lính chúng tôi tràn quanh một khu đất phẳng khá rộng, mấy nếp nhà đều quay trụm vào cái sân vừa phẳng vừa sạch này, đồ đạc chất hết giữa sân vũ khí ai người đó giữ, anh Phượng cho lệnh tùy nghi di tản ai muốn nằm ở đâu cũng được, chỗ nào móc võng nằm được là nằm, chỗ nào ngủ được là ngủ, cũng còn vài giờ nữa là trời sáng rồi mai tính sau chứ đêm tối thế này đèn đóm không có thì làm được cái gì hơn nữa chúng tôi cũng đã mệt rồi cần có giấc ngủ bù lại sự thiếu hụt tối nay chưa ăn gì, nếu bây giờ nấu cơm tối ăn có lẽ đến sáng mất mà củi đuốc cũng chẳng có nên tất cả để mai tính sau.
Tôi và anh Phượng móc được cái võng cạnh nhau, một đầu vào cái cột nhà vách lá thốt nốt ngay gần sân còn 2 đầu võng của 2 anh em hướng ra 2 cây gần đó, 2 cây này không móc được võng vì quá gần nhau, anh Phượng ngại không dám buộc dây vòng vào cột nhà vì không có điểm luồn dây quanh cột, tôi hiểu ý rút ngay con mác chọc thủng luôn 1 lỗ xiên qua vách rồi thò tay vào luồn 2 dây võng.
Anh em tôi vài phút sau đã có chỗ nằm rồi, đang mơ màng thì thấy bóng ai đó cùng bước chân lúi húi đi bên ngoài đường vừa đi vừa dải cái gì đó, thì ra anh An thông tin hữu tuyến của D7 đang đi dải dây hữu tuyến từ D xuống C2, hóa ra bộ phận này đã được đưa từ cứ Novea lên đây từ chập tối, anh em hậu cứ biết đơn vị hôm nay về đây còn về giờ nào thì phụ thuộc xe cộ, nối xong máy anh An cũng lo đi tìm chỗ móc võng ngủ, tìm mãi chẳng có chỗ nào nằm được anh An đến đánh thức tôi dạy với đề nghị móc võng 2 tầng, tôi hạ thấp bớt võng xuống cho anh ấy móc cao hơn, thằng nằm trên thằng nằm dưới, thế là lại lục đục chọc thủng vách thốt nốt buộc dây võng cho cả tôi và anh An, anh này làm tôi rách việc quá nhưng anh em mà rách việc tý cũng được. Chúng tôi nhanh chóng trìm vào giấc ngủ ngay, nằm bên anh Phượng ngáy pho pho chắc anh ấy quá mệt.
Trời tang tảng sáng đã thấy anh nuôi nấu xong cơm gọi anh em lên lấy cơm về ăn rồi, tôi ngái ngủ chẳng thiết tha chuyện ăn uống lại bị dựng dậy giờ này nên ỳ ra không dậy mặc cho thằng Việt gọi, anh Thao có vẻ khó chịu với tôi nên gắt gỏng nói:
- Bây giờ là mấy giờ rồi mà vẫn còn nằm ườn xác ra đấy?
Bình thường tôi cũng đã không khoái ông này rồi nhân chuyện này tôi bốp chát lại:
- Tôi đi đánh nhau sáng ngày tối đêm chui rừng luồn núi anh có tính giờ với tôi không?
Nghe tôi nói vậy mặt anh Thao tím lại nhưng đành chịu chứ làm gì tôi, tôi quá biết ông này, hơn tháng nay sống gần nhau tôi lạ gì nữa, lúc nào cũng thích oai luôn lấy cái tôi của mình làm trọng tâm của vấn đề, coi thằng liên lạc giống như đầy tớ cơm bưng nước rót, hơi tý sai thằng liên lạc nó làm, đã có lần lên giọng hách dịch sai khiến tôi bị tôi bốp lại vẫn chưa chừa, anh ấy làm như chân liên lạc C trưởng chiến đấu nó bổ béo lắm, tôi ngán đến tận đỉnh đầu rồi muốn xuống dưới B từ lâu rồi vì nể anh em mà ở lại C bộ thôi chứ xin lỗi làm liên lạc CTV như thằng Việt thì còn lâu tôi mới làm, mà anh này cũng xuất thân từ LL D7 sao chẳng thông cảm gì với nỗi nhọc nhằn của thằng liên lạc nhỉ?
Anh Phượng biết anh Thao chẳng ưa tôi và cũng biết tôi cũng chẳng thích gì anh Thao nhưng anh ấy mặc kệ không tham gia, dù gì cánh quân sự nó còn thể hiện chút máu lính chứ cánh chính trị thì chẳng khác gì cái loa truyền thanh, lúc súng nổ cái loa sẽ mất điện, lúc yên yên chút ít là cái loa được thể xa xả hát đi hát lại bài ca muôn thủa. Anh Tập cũng CTV C2 đấy nhưng có như thế đâu anh ấy cũng thương lính lắm chứ, tôi nằm đó nghĩ rồi kết luận chỉ có ông này thích oai mới cư xử như vậy.
Khoảng 8h sáng tôi mới dậy, đánh răng rửa mặt rồi ngồi uống nước, anh Phượng cũng đã lượn một vòng quanh khu đất đó rồi có kế hoạch phân bổ đội hình, thường thì việc này của C trưởng nhưng lần này thì tôi thấy anh Phượng cứ kéo anh Thao vào cuộc, nhắc nhở anh Thao lo đôn đốc sắp xếp anh em ăn ở, gặp gỡ dân K ở đây làm công tác dân vận, người dân ở đây thấy chúng tôi đêm qua rồi nhưng không dậy sáng ra gặp nhau họ cũng bình thường, không vui nhưng cũng chẳng buồn không tỏ thái độ gì cả mặt ai cũng lạnh lùng không thể hiện cảm xúc.
Nhận xét
Đăng nhận xét