315 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Ngoài đường những chiếc xe tải của VN loại đời cũ trên cánh cửa xe in rất rõ HTX vận tải A B nào đó của TP HCM xịch đến, xịch đi ném xuống đường những bao hàng, vài người phụ nữ VN nói tiếng Việt giọng Nam bộ ào ào, ào ào cả chanh chua lẫn ngoa ngoắt với trang phục bà ba đi đường xa ống quần rộng bát ngát.
Ôi! Tiếng nói của người phụ nữ VN 1 năm rưỡi nay bây giờ tôi mới được nghe, dù họ văng bậy văng bạ cụt ngủn kiểu chợ búa nhưng sao tôi nghe thấy nó thân thương quá vậy? Cái ngôn ngữ tiếng Việt nó thấm nhuần vào đầu óc tôi từ thủa lọt lòng mẹ cùng nhưng câu hát du hời ầu ơ lâu nay bị tiếng súng tiếng đạn nổ nó át đi cả, để giờ đây được nghe chửi bậy văng tục bằng tiếng Việt nam cũng thấy nó thân thương gần gũi đến lạ kỳ, chợt nhớ ra: Ừ nhỉ! Chúng tôi lâu nay sống với nhau toàn một lũ đực rựa.
Tôi thấy thèm được vuốt ve, thèm được một lời nói âu yếm dành cho tôi đến nhường nào.
Trước ngày 7.1.1980 chúng tôi có những bữa ăn tươi, cấp trên cũng lo cho lính được tạm đủ trong điều kiện có thể, mỗi người được 1 bao thuốc lá và ít trà uống ngày lễ, lính thì chẳng bao giờ có từ để dành hay cất đi khi khác không có thì dùng mà luôn là xả láng, có lúc nào dùng lúc đó hết thì thôi, có là mời nhau túi bụi chẳng ai tư hữu cá nhân làm gì, sướng khổ có nhau có cùng ăn cùng dùng hết cùng chịu.
Anh em người trong D7 đi công tác ở các ban ngành bộ phận trong F7 cũng đã trở về đơn vị theo lệnh chuẩn bị đi nhận nhiệm vụ mới, trên D bộ D7 có bố Minh bọ D phó D7 lâu nay đi công tác suốt cũng trở về, bố Minh này buồn cười lắm, nghe nói bố là lính từng đánh Điện Biên Phủ đi lính năm 13 - 14 tuổi là lính tiếp quản Thủ đô Hà nội năm 1954 bố có nhà ở phố Lý Nam Đế hiện vợ con bố vẫn ở HN, bố Minh quê Nghệ Tĩnh mà quê Nghệ Tĩnh vùng nào ấy mà tiếng nghe nặng lắm dù nhiều năm đi xa nhưng tiếng Nghệ Tĩnh vẫn nặng trình trịch.
Nhiều năm chiến đấu lang thang khắp các chiến trường cứ hễ nói chuyện đánh nhau ở đâu năm nảo năm nào cũng nghe có mặt bố Minh bọ ở đấy cả, ấy vậy mà cũng chỉ thượng úy D phó, bố Minh ít chữ ít học nên chỉ thế thôi ngược lại nhoắc một cái là thấy bố đi công tác vắng rồi, về ít ngày lại đi chẳng ai biết bố Minh bọ đi đâu công tác gì vì bố ít khi ở đơn vị lắm, ngày mới GP Phnom Penh thấy bố Minh về ít ngày rồi đi, ở Novea xây dựng căn cứ bố về.
Rồi lại thấy đi và hôm nay lại thấy bố Minh về, lúc tôi canh gác kho vải ở Puchentong bố dắt một đoàn cán bộ cấp nào đó tôi không biết qua kho nhờ tôi cho các bác ấy vào lấy vải trong kho mang đi, phải chở mấy chuyến xe tải vải cùng hàng hóa khác nhiều lắm, tôi chẳng biết họ lấy mang đi đâu, làm gì? Chỉ biết bố Minh bọ bảo thế thì cho họ lấy thoải mái chứ có phải của ông của cha tôi đâu mà tôi giữ, các bác ấy lấy mấy xe hàng rồi mang cho tôi mấy bao thuốc lá Vàm cỏ với Hoa mai, tôi không lấy vì lúc đó tôi có cả thùng thuốc lá Globe ai hút cái loại khét lẹt kia làm gì, trong cái số cán bộ đó có 1 bác nhận là người HN nhà ở phố Hàng Hành, bác ấy nhận tôi là đồng hương, bố Minh bọ giọng Nghệ Tĩnh nặng như đeo đá cũng nhận tôi là đồng hương, mà đồng hương thật nhà bố ở HN thì đồng hương là đúng quá rồi.
Người lính già đi qua 3 cuộc chiến tranh của VN bom cày đạn sới chẳng sao cả ấy vậy mà hy sinh vì mấy viên đạn lạc vu vơ trên đường đi trả phép, sau này vì bố Minh thương tôi muốn giữ tôi ở liền bên ông ấy nên đã làm mất đi của tôi một cơ hội rời xa chiến trận từ những năm 1981, lúc bố hy sinh bỏ lại mình tôi ở lại bơ vơ với một dự án của bố còn dang dở.
Anh Tập CTV C2 cũng về đợt này tham gia chiến dịch tải gạo, lính C2 về cũng khá đông quân số nhiều lên trông thấy nhưng lại lòi ra chuyện anh em bắt đầu phát bệnh sốt rét, thằng Bích to khỏe như vậy mà cơn sốt lên giật đùng đùng như gà bị cắt tiết mắt trợn ngược tóc tai dựng như cắm chông, loại anh em chớm sốt rét ngây ngấy 38,5 đến 39 độ thì là chuyện vặt, con số ốm đau này cũng hao hụt quân số khá nhiều, đâu 5 6 anh em không thể đi được theo chiến dịch phải phải chờ chuyển về hậu cứ hoặc cho đi viện E F nên quân số động viên hết cỡ của C2 chúng tôi lúc đó cũng chỉ khoảng 35 - 36 người.
Nhiều người lấy lý do đang sốt rét thoái thác nhiệm vụ, tôi cũng đã bắt đầu thấy người mình có gì khang khác lúc mặt nóng lúc thấy ớn lạnh trong người, nhưng ai cũng có lý do riêng để thoái thác thì lấy đâu ra người nữa đi làm nhiệm vụ tải gạo mặc dù theo tôi hiểu lính C2 chúng tôi đáng được nghỉ ngơi chữa bệnh vì ai cũng thuộc loại ốm dở cả rồi. BCH C2 biết điều đó, biết hết mọi chuyện bệnh tình sức khỏe của anh em nhưng không thể làm gì khác được ngoài động viên binh sỹ. Lão Thao nói cứng 1 câu:
- Các đồng chí cứ đi làm nhiệm vụ, yên tâm, nếu lúc nào sốt quá không đi được nữa thì sẽ có người cáng các đồng chí đi ra. Sống QĐ nuôi chết QĐ chôn và chắc chắn gia đình các đồng chí sẽ nhận được bằng Tổ quốc ghi công.
Chỉ vì câu nói này mà sau này lão Thao lên bờ xuống ruộng với anh em chúng tôi, một CTV phó đại đội chiến đấu mà phát ngôn vậy thì quả là nhiều yếu kém.
Nhận xét
Đăng nhận xét