303 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Chiều hôm đó 3 thằng Pốt kia theo nhóm du kích K về hàng chúng tôi, không ai làm gì chúng, vui vẻ nhận vũ khí từ tay chúng cho chúng ăn uống trông giữ 1 đêm hôm sau giải lên giao D bộ. Các C khác trong D7 cũng đã lác đác gọi hàng được binh lính Pốt và họ cũng được đối xử như tù binh của C2, từ đó hàng ngày chúng tôi dong chơi trong rừng vào vị trí nào đó rồi móc võng ngủ chờ kết quả, cũng kha khá tù binh ra hàng trong số tù binh nhiều người cũng hai mấy ba trục tuổi cũng có còn phần lớn 14 15 đến 18 tuổi là cùng nhiều thằng trẻ lắm gày gò ốm yếu, bữa cơm đầu tiên cho chúng ăn nhìn đến là thảm hại, họ không còn sợ chúng tôi nữa vì chúng tôi cũng chẳng làm gì họ, tạo điều kiện cho họ quay về với mặt trận dân tộc Giải phóng Campuchia dân chủ mà đứng đầu là bác Hênh.
Những ngày đầu của năm mới 1980 chúng tôi có lệnh rút ra khỏi núi Kimry tập trung về đường 136 nhận nhiệm vụ mới, kể từ ngày đầu chiến dịch lần 2 đến nay trên một tháng rồi, chúng tôi mong từng giờ từng phút rời xa chốn này, lần này thanh thản thoải mái hơn vì chúng tôi biết chắc rằng địch ở khu vực này còn rất ít nếu có, các đơn vị theo đường của mình lặng lẽ rời vị trí quay ra đường 136 từ chiều nhưng chẳng biết hợp đồng xe cộ ra sao mà khoảng đến 8h tối mới thấy xe vào đón chúng tôi.
Mỗi đại đội 1 xe cả lính QTN VN với du kích K và tù hàng binh lên xe nháo nhào ốc với vỏ trộn lẫn trên thùng xe, xe lắc lư nghiêng bên này ngả bên kia lăn bánh trên con đường xấu đến thảm hại, khi đi qua Udong không thấy xe rẽ phải để vào đường 51 về căn cứ ở Novea mà chạy thẳng về hướng bến phà trên đường 5 lính chúng tôi nhìn nhau chưa biết thế nào, xe đỗ rồi những bao gạo cùng thực phẩm chất lên xe, lúc đó thì chúng tôi thấy ngán ngẩm lắm rồi hơn 1 tháng trong rừng ra cứ tưởng được nghỉ xả hơi ít ngày cho lại sức ai ngờ về qua đây lại chất thêm lương thực thực phẩm lên xe đi đánh nhau tiếp, đánh nhau nữa.
Ôi đời thằng mục, ăn cơm cục uống nước đục. Sao chúng tôi lại khổ đến thế này, ai ơi hãy thương lấy những thằng lính như chúng tôi chứ, sức chúng tôi cũng có hạn giao hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ kia liên tục thế này thì chịu sao nổi?
Nhiều người đã bắt đầu than vãn nhỏ to với nhau nhưng nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ, chúng tôi chẳng mong chờ gì ở một sự thay đổi bởi những lời than vãn của lính tráng chúng tôi nhưng được nói ra lòng cũng thấy nhẹ hơn. Xe chuyển bánh cứ men theo con sông dọc đường 5 chạy thẳng về hướng Phnom Penh, xa xa đèn điện trong thành phố lờ mờ sáng, 1,5 năm tôi không nhìn thấy ánh điện dù bóng đèn nó đỏ như con đom đóm nhưng sao tôi thấy nó sáng thế.
Thủ đô Phnom Penh vắng tanh không mấy người đi ngoài đường, khi xe chạy ngang 1 khúc cua nhỏ đèn pha chiếu sáng bên vệ đường vậy mà mắt tôi kịp nhận thấy bóng lính QTN VN đang tay trong tay một cô bé mặc xa rông đi bên vệ cỏ có mấy cây dừa, cô bé đó đang cười cúi mặt e lệ dấu cái tình cảm của mình bỗng chốc bị ánh đèn pha ô tô phô diễn trước bàn dân thiên hạ.
Ồ lạ nhỉ? Một năm rồi mới được quay trở lại chốn này, ngày vào giải phóng thành phố nơi đây là một thành phố chết, không có lấy nổi một bóng người nhà nhà toàn là kho hàng cùng vũ khí chỉ có chết chóc với đau thương sao hôm nay diễn ra trước mắt chúng tôi hình ảnh đẹp thế này?
Chúng tôi đúng là người rừng, ở trong rừng mới ra chẳng hiểu được rằng cái gì đã diễn ra gần 1 năm qua ở cái thủ đô Phnom Penh này. Đúng là người rừng, chúng tôi là những thằng lính rừng và hôm nay lại những thằng lính rừng đã trở về thành phố.
Lính rừng có một thoáng nhớ về nơi quê nhà, ngày trở về còn mịt mù xa quá.
Xe chạy qua đường cạnh cầu Sập rồi lòng vòng trong thành phố Phnom Penh thẳng hướng về sân bay Puchentong và khi chạy ngang qua trường Đại học bách khoa Phnom Penh là tôi nhận ra đường rồi, lính tráng trên xe thì thụt to nhỏ đoán già đoán non kháo nhau đơn vị mình có lẽ được chuyển cứ về đóng quân tại chỗ cũ từ ngày mới Giải phóng Phnom penh, những hy vọng cùng niềm vui trộn rộn trong lòng tất cả những thằng lính D7 chúng tôi.
Đường phố thủ đô Phnom penh về đêm vắng vẻ lắm thình thoáng vẫn thấy những tốp nhỏ lính QTN VN tuần tra trên đường, không thấy có lính bác Hênh hay môt lực lượng nào khác giữ gìn trật tự xã hội, vài chiếc xe tải mới cứng màu trắng tinh chạy vo vo cùng chiều hay ngược lại đèn pha sáng quắc, đó là xe của Liên Hợp Quốc làm công tác cứu trợ lương thực cho chính quyền và nhân dân Campuchia, trên xe của họ là những bao gạo đầy.
Chúng tôi lúc đó chẳng thể hiểu được tại sao lại có lực lượng cứu trợ của LHQ có mặt tại đây, họ đã làm gì và tại sao phải làm như vậy? Chưa có ai giảng giải những điều này cho những thằng lính chúng tôi hiểu cả, đơn giản chỉ cần hiểu họ có mặt ở đây, họ làm gì kệ họ chẳng liên quan gì đến chúng tôi và đương nhiên là không bao giờ bắn vào họ, còn họ là ai? Tây hay ta, châu Á châu Âu hay châu Phi hay người Khmer đang lái xe đó trên đường điều đó không quan trọng, trên thân xe đều có áp phích dán đề can mang cờ LHQ rồi không thể có chuyện nhầm lẫn được.
Xe đưa chúng tôi về ngang qua D bộ D7 cũ nơi cách đây 1 năm chúng tôi đã ra đi theo chiến dịch, một cảm giác bồi hồi nhớ về thời hoàng kim năm trước, kho đông lạnh kia kìa, tôm hùm ăn nhả bã, kho vải to trước mặt chẳng ai lấy làm gì nghịch ngợm bê về một vài cuộn trải nền nhà sàn cho vui mấy ngày thấy bẩn thì thu lại ném qua cửa sổ, kho dù sân bay nằm sâu bên trong đường im lìm chẳng gợi thêm điều gì, xe chở chúng tôi vẫn lao phăm phăm trên đường hướng ra QL4 về cuối sân bay, nếu về chỗ C2 cũ thì nó phải rẽ vào từ lâu rồi chứ sao lại đi ra khỏi thành phố thế này? Nếu về cứ ở Novea thì chẳng dại gì mà đi vòng qua thành phố cho xa mấy chục km thế này làm gì, phải có cái gì đó khác thường ở đây.
Nhận xét
Đăng nhận xét