277 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Đối
với quân đội Cách mạng bác Hênh lúc đó: Thì quan hệ
ngang cấp là có quyền giao tiếp, nhưng với bạn có thể
vượt cấp còn với chúng ta thì không thể có sự vượt
cấp, một sự tỏ lòng tôn trọng lẫn nhau trong công tác
đáng trân trọng.
Đối với dân trong khu vực còn
giao tranh: Bảo vệ giúp đỡ họ trở về quê cũ ổn định
làm ăn sinh sống và đương nhiên vẫn không động đến
cái kim sợi chỉ của họ rồi, dân này chúng tôi gọi là
dân địch và dân địch thì làm gì còn gì nữa ngay cái
mạng sống của họ cũng đâu có do chính họ là người
quyết định, họ nằm kẹt giữa 2 giới tuyến ta và
địch, đi không được mà ở cũng không xong, họ là
những người dân rất đáng thương trong cuộc chiến
nhưng với lính chúng tôi thì tránh xa họ là điều tốt
hơn cho cá nhân hay tập thể của mình, lính Pốt thường
chà trộn vào đám dân này có thể gây những bất lợi
cho chúng ta bất cứ lúc nào.
Kết luận lính chúng
tôi tránh tiếp xúc với bất kể loại dân K nào càng ít
càng tốt càng bớt càng hay càng có lợi cho mình.
Đối với lính Pôn Pốt: Loại tự hạ vũ khí về đầu
hàng thì đối xử tử tế giao họ lên cấp trên giải
quyết.
Đối với địch: Tay nó còn cầm súng thì
gọi hàng, thuyết phục nó hạ vũ khí, nếu nó vẫn ngoan
cố thì phải khôn ngoan tìm cách tước vũ khí bắt sống
giao nộp lên trên, nhiệm vụ hoàn thành khi bắt sống
được địch chứ không phải là tiêu diệt, cá nhân thu
súng địch thì phải viết báo cáo cụ thể thu được
trong hoàn cảnh nào và tất nhiên diệt địch thu súng là
chưa hoàn thành nhiệm vụ ( chắc họ sợ K hết giống ).
Gì chứ cái mệnh lệnh của chính sách đối với lính
Pốt này làm chúng tôi ngán ngẩm, ngay cả đánh nhau với
lính Pốt mà chúng tôi cũng còn bị cái chính sách địch
vận gò bó này ép buộc thực hiện một cách rất kém
phân thế này?
Thằng Pốt nó có thể hạ chúng tôi, 5
người, 10 người hoặc nhiều hơn nữa còn chúng tôi thì
chỉ được bắt sống nó và nếu hạ nó thì coi như
chúng tôi vi phạm chính sách địch vận. Lính chúng tôi
nghe xong cái chính sách địch vận này thì máu nóng nó đã
tràn qua cả đỉnh đầu mình rồi, cha mẹ chúng tôi sinh
chúng tôi ra là con người chứ không phải toàn cục đất.
Nhà thi hào đại hài hước của C2 chúng tôi Đông ske có
thêm tư liệu để sáng tác ra cái tác phẩm: Đàn cừu
non đi săn hổ từ cái chính sách địch vận này.
Chính sách địch vận là một chuyện chứ là thằng lính
chúng tôi cũng phải có bản năng để tồn tại mà trở
về chứ, nghe và làm theo cái chính sách địch vận này
thì có mà đi ngủ với giun từ lâu rồi. Trong những buổi
hội thảo chính trị lính chúng tôi công khai phản đối
chính sách địch vận kiểu này song ý kiến cũng chỉ là
ý kiến còn chính sách địch vận vẫn là địch vận,
thực hiện ra sao thì phải chờ súng nổ pháo bắn đạn
rơi.
Thế rồi hậu cần phát xuống mỗi người 1kg
đường kính 1kg đỗ xanh, lính chúng tôi nhìn nhau nghi
hoặc, kinh nghiệm nhiều rồi đường kính với đỗ xanh
thì đồng nghĩa với sắp có những cuộc hành quân tác
chiến, cũng nhiều nghi hoặc, mình mới đi về cơ mà sao
lại là đi nữa chỉ có 1 thời gian ngắn, mới về củng
cố lại đơn vị nửa tháng chứ mấy, nói là củng cố
lại lực lượng nhưng dưới con mắt chúng tôi thì thấy
rằng đơn vị đã yếu đi đằng khác, số anh em lính có
chút kinh nghiệm chiến đấu đã đi học hay nhận công
tác khác gần hết rồi, còn mấy ai nữa đâu?
Rồi
chuông điện thoại trên C bộ liên tục gieo, đầu dây
bên kia xin gặp người này cần tìm người kia trong đội
hình C2, anh An bắn tỉa vẫn đi phối thuộc máy hữu
tuyến cùng C2 luôn nghe máy còn chạy đi gọi anh A, anh B
thì toàn nhờ tôi đi gọi giúp, anh An cũng chẳng biết
tên biết mặt hết anh em trong đơn vị, tôi cũng đã bắt
đầu thấy khó chịu bởi cái chuyện gọi điện như buôn
bạc giả này của họ nhưng nể nhau, họ cũng đồng
hương đồng khói hỏi thăm nhau thôi giúp nhau tý chút
giải quyết khâu tình cảm bạn bè chiến hữu, sau mỗi
lần như vậy tôi đều nhận được lời giải thích, à!
thằng Q... trên E bộ, hay thằng G... trên F bộ gọi điện
hỏi thăm...vv
Thế rồi hôm sau và cả hôm sau nữa
vài người có những lý do khá hợp lý đi khỏi đơn vị,
họ đi đâu, về đâu, ai đồng ý cho họ đi thì chỉ có
Trời biết, mà toàn những ông nghe điện thoại do tôi đi
gọi cả, hay thật trong đó có cả ông Thắng B trưởng.
Chào nhé, tạm biệt nhé, khoác ba lô các anh lên đường
về nơi mà có lẽ cấp D chưa chắc biết chứ đừng nói
mấy thằng lính quèn chúng tôi.
Đùng một phát trên
có lệnh sáng ngày kia hành quân tác chiến, nhiệm vụ cụ
thể sau còn công tác hậu cần vũ khí súng đạn quân
trang quân dụng chuẩn bị lên đường, thời gian không
quá 30h đồng hồ nữa nên mọi sự phải chuẩn bị khẩn
trương, tôi lúc đó thêm chân văn thư đại đội nữa
nên sổ sách và đạn dược của anh em phải kiểm tra kỹ
để xin cấp bổ sung, cũng không cần thiết lắm bởi đạn
hỏa lực như B41 B40 thì vẫn còn nguyên đó ai mang đi bắn
chim bắn chó của dân đâu, may ra có vài cái liều phóng
của B thì sợ để ẩm xin cấp mới còn lại toàn đạn
nhọn.
Anh Phúc lỳ đi rồi lấy ai bắn cối nữa mà mang đi làm gì, hơn nữa tình hình chiến trường đã khác nên dùng đại liên tốt hơn hiệu quả hơn, súng cối bỏ lại ở nhà, ngay lính xạ thủ B cũng bỏ bớt loại súng này lại dùng AK hoặc RPD tốt hơn nên mỗi B cũng chỉ 1 khẩu đạn B40 là đủ, mọi công tác chuẩn bị không gặp sự phức tạp nào, súng đạn thừa mứa chứa chan 3 cơ số, gạo nước thì vẫn cứ 2 cơ số trên lưng, còn tư trang khác thằng nào có giỏi thì cứ tự động bỏ lại ở nhà, có cho vàng chúng nó cũng chẳng dám bỏ tăng võng áo đi mưa ở nhà chẳng cần thúc giục.
Nhận xét
Đăng nhận xét