283 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

Đội hình tạm dừng lại triển khai đội hình tác chiến sau khi trinh sát vòng trở lại báo cáo địa hình phía trước, một BCH tác chiến gồm D trưởng Hồng, tác chiến Điều tây, trinh sát E D và các cán bộ C bộ binh nhanh chóng chia đội hình D7 vào vị trí chiến đấu, các cánh quân cũng được nhanh chóng triển khai vây bọc kín cái phum với mấy mái nhà và cái chùa cũ nát kia.

 Mệnh lệnh cũng khá rõ ràng, cố gắng bắt sống địch để khai thác tin tức và chỉ hạ gục khi chúng cố sống cố chết chống trả hay bỏ chạy, C2 được giao nhiệm vụ bọc sâu xuống cuối phum nằm chờ phục kích khi địch tháo chạy về hướng đó còn mũi đánh chính trong D7 là C3 C5 hỏa lực, C1 vòng bên cánh phải phum, tiểu đoàn bộ đi cùng C1, lúc đó thời gian cũng còn gần cả tiếng đồng hồ nữa trời mới sáng đủ thời gian cho các đơn vị triển khai theo hướng của mình.

 Nhận lệnh xong chúng tôi vận động theo mũi của đơn vị mình ngay không chậm trễ trời sắp sáng rồi, cũng chính thời điểm này là thời điểm quyết định sự thắng thua bí mật bật ngờ hay không? Bất ngờ nổ súng ở cự ly gần khi địch còn đang mắt nhắm mắt mở thì phần thắng cầm chắc trong tay, vì hiểu được điều đó nên những người lính chúng tôi rất có ý thức kỷ luật chiến trường, cố gắng hết sức giữ bí mật đến giờ nổ súng trong suốt thời gian ép sát mục tiêu này.

Khoảng 5h sáng khi bóng ánh sáng ban mai đã bắt đầu ló lên lờ mờ thì chúng tôi đã vào vị trí của mình từ lâu rồi, những người lính C2 chúng lặng lẽ ôm súng trong tư thế chiến đấu nấp sau những địa hình có lợi nhất chờ đợi thời khắc quan trọng của trận đánh. Đúng lúc đó thì 3 phát đạn bên hướng C1 nổ rồi im lặng, sự im lặng muôn thủa của vùng đất này, không một bóng người, không có bất kể một sự phản ứng nào xảy ra và đáp trả lại 3 phát súng đó chỉ là sự im lặng, chỉ một loáng đã thấy lính C3 đi lại trong những con đường cái nhà và cái chùa đổ nát ở phum đó. Phum không có người, không có địch và cũng chẳng có gì hết ngoài những gì chúng tôi có thể thấy bằng mắt thường, các cánh quân bao bọc cái phum này bắt đầu đổ dồn về giữa phum. Kết thúc một trận đánh không có kết quả.

Lính chúng tôi chán nản người ngồi góc này góc kia quanh cái phum đó nghỉ ngơi, ai đó xách súng đi vào mấy cái nhà kia lục lọi tìm tòi, lục lọi cái gì? Có gì nữa ở đây đâu mà lục lọi, họa may có mấy ông du kích K đầu xùm xụp mũ cối đi lục đồ chứ mấy thằng lính chúng tôi thì chẳng thiết tha gì mấy thứ đồ vớ vẩn đó, anh em sau khi đi ngó nghiêng về thì kháo nhau:

- Này! Có dấu tích để lại là ở đây mới có người ở, bếp tro còn mới, vỏ củ quả còn tươi vứt quanh đó.

Người thì bất mãn phát biểu:

- Biết thế này đêm qua thì đánh luôn cái bọn mà mình gặp dọc đường đó lại hóa hay hơn. Vào tới đây chẳng được cái chó gì vừa mệt vừa vất vả. Anh em thấy tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội diệt địch dọc đường luồn sâu, ai đó nhận định rất tham mưu:

- Chắc cái bọn hôm qua mình gặp giữa đường nó đã ở đây, nó đi ra mình đi vào chứ còn ai nữa, đáng ra mình đánh luôn mới là đúng đỡ rách việc. Lúc đó anh Tấn B phó lính Thái bình người bé con con ngồi gần nghe lính kháo nhau tức tai quá nên cáu rồi vừa mắng vừa nói:

- Chúng mày biết cái quái gì mà nói, lính luồn sâu mà gặp đâu đánh đó thì còn nói gì là chiến thuật đánh nở hoa trong lòng địch nữa, đã không biết thì im mồm đi cứ tham mưu vớ vẩn bàn tán lung tung. Cấp trên họ đâu có ngu mà phải đến lượt chúng mày tham mưu, họ cần chúng ta đánh vào bộ phận chỉ huy đầu não của địch nên mới cần chúng ta vất vả thế này, không gặp địch ở đây thì đơn vị khác họ sẽ gặp và tiêu diệt chúng chứ sao. Vớ vẩn.

Anh ấy nói có lý và cũng đúng thế thật, lính thì tiếc thế thôi chứ chiến lược chiến thuật thì cái cấp chiến sỹ biết thế nào được mà bình luận. Chúng tôi đã ở lại vị trí này hết ngày hôm đó, hình như có phải đi càn quét chung quanh vị trí đó nhưng trên D xét thấy không cần thiết nên cũng lờ đi cho lính chúng tôi có thêm thời gian nghỉ ngơi thì phải, trưa hôm đó lính tráng chúng tôi mắc võng nghỉ tùm lum trong những vạt rừng quanh khu đó, nhiều người bỏ đi qua những C khác chơi với anh em đồng hương đồng khói của mình thấy nhàn tản lắm, phút nhàn dỗi trên chiến trường nó cũng bình thường như những cuộc sống đời thường khác.

Chiều tối hôm đó chúng tôi lại tiếp tục hành quân luồn sâu tiếp, công tác chuẩn bị cũng đơn giản sau bữa cơm chiều mỗi người 2 nắm cơm là đủ, chúng tôi đã quá quen với chuyện này rồi, giờ đây có thêm đám du kích K đi cùng nên những gì nặng nhọc họ gánh vác đỡ nên lính chúng tôi cũng đỡ vất vả hơn, cái anh du kích K tên Dân kia khỏe ra phết gánh nặng trĩu trên vai đi băng băng, cái quần ngắn đến nửa bụng chân với cái ống quần phất phơ nhìn đến buồn cười, đã vậy trên đầu lúc nào cũng xùm xụp cái mũ cối với cái khăn cà ma sọc đỏ trên cổ nhìn không ra loại người này thuộc phe cánh nào nữa.

Lúc này chúng tôi biết rất rõ mục tiêu sắp đến của D7 chúng tôi sẽ phải vào đến nơi trong sáng ngày mai, gì chứ chỗ này chúng tôi không lạ, đó là cái thác nước lần trước chúng tôi đã vào, khu vực này có cái chùa đổ với những tượng Phật lăn lóc dưới đất trên bờ suối cao, mấy mái nhà tôn phía dưới sát suối, nhiệm vụ đã được giao khi vào sát đó thì C2 sẽ đi xuống bờ suối đánh ngược lên thác, các đơn vị khác sẽ bọc phần trên bờ, bộ phận phục vụ và du kích K sẽ theo đội hình D không bám theo chúng tôi lúc chiến đấu, anh Phượng phổ biến nhiệm vụ và phân công các B rất cụ thể đến từng chiến sỹ, cũng chẳng có mấy người cả C2 chiến đấu chúng tôi có vẻn vẹn 20 người nên ai cũng nắm rất rõ trách nhiệm của mình trước trận đánh.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam