40. ĐỜI QUÂN NGŨ - hồi ký của CCB Đức Cường - F320
Hành
quân ra bắc
Khoảng
trung tuần tháng bảy đại đội chúng tôi được rút ra ngoài vùng chiến sự. Ở đây
cách sân bay phu chen tông không xa nhưng vẫn thuộc tỉnh công pông xư pư. Có một
điều lạ là các đơn vị đều phải ở xa khu dân cư. Tuyệt đối không được tiếp xúc với
dân. Chính vì vậy chúng tôi suốt ngày chỉ quanh quẩn chuyện trò với nhau. Tại
đây chúng tôi được huấn luyện đội ngũ tập hợp cấp đại đội. Chúng tôi được một số
anh em cán bộ sỹ quan rỉ tai nhau “chúng ta sắp ra bắc đánh tàu”.
Đơn vị tiến hành báo động di chuyển nhiều lần.
Sau này mới biết mục đích là để kiểm tra quân tư trang. Hành quân ra đến nơi bằng
phẳng, cán bộ tiến hành kiểm tra quân tư trang. Đồng chí hoằng chính trị viên đại
đội quán triệt chỉ thị thực hiện ngiêm chỉnh 9 điều làm nghĩa vụ quốc tế cấm
tuyệt đối không được lấy chiến lợi phẩm “dù cái kim sợi chỉ “của nước bạn đưa về
việt nam. Tại đây tôi đã quyết định bỏ lại hai vật kỷ niệm đáng quí đó là pho
tượng đồng phật thích ca và chiếc máy ảnh hiệu canon (loại máy đeo trước ngực
khi chụp phải nhìn xuống). Tượng phật tôi đưa vào nhà chùa ở gần nơi đóng quân.
Chủ trì chùa là một vị sư già, mặc áo cà sa màu vàng. Hai tay kính cẩn, tôi đưa
tượng phật cho ông. Nhưng ông nhìn tôi chằm chằm mà không nhận. Do ngôn ngữ bất
đồng tôi không làm sao giải thích cho ông hiểu được. Tôi nhẹ nhàng đặt lên bàn
thờ của nhà chùa, chắp hai tay trước ngực rồi từ biệt lão sư. Có lẽ sau này vị
sư già sẽ hiểu hành động lạ lùng của người lính quân tình nguyện viêt nam.
Chiếc máy ảnh là chiến lợi phẩm khi đơn vị hành quân qua và nghỉ lại ở pnong pênh. Tôi và một số đồng đội đi viễn cảnh thủ đô nhặt được trong đống đổ nát. Dù đã nằm trong ba lô của tôi đúng nửa năm tròn cũng đành gửi lại. Chỉ có hai thứ xin công khai mang về đó là cái đèn pin và chiếc địa bàn us loại mặt bàn độ tự xoay.
Tối
ngày 24/7/1979 một xe tải của sư đoàn chạy đến để bốc hàng hậu cần (gạo, xoong
nồi…) lên xe sẵn để buổi đêm hành quân. Khoảng 1 giờ sáng xe chở chúng tôi vào
trong sân bay. Ở đây, chúng tôi gặp rất nhiều lính trung đoàn 52 cũng đang chờ
đợi như chúng tôi. Khoảng 10 giờ trưa chúng tôi điểm ngiệm tư trang lần cuối. Lần
này khác các lần điệm ngiệm quân tư trang khác đó là phải khám súng và tháo đạn
ra khỏi băng. Lựu đạn trên dây lưng chiến đấu phải để lại không đưa lên máy bay.
Đúng 11 giờ trưa năm chiếc máy bay vận tải quân sự lần lượt hạ xuống. Một điều
bất ngờ làm chúng tôi choáng váng. Đại đội tôi không được lên máy bay mà cùng một
đại đội khác tức tốc hành quân bộ ra khỏi sân bay. Nhiều người ức chế chửi đổng
nhưng cũng phải vừa đi vừa chửi thôi. Ra khỏi sân bay chúng tôi hành quân bộ, ém
quân một nơi khá kín đáo cách sân bay khoảng một km.
Để làm tốt công tác tư tưởng cho anh em, buổi
chiều sinh hoạt đại đội. Lúc này đồng chí đại đội trưởng lê thanh trung mới nói
ra sự thật chuyện lỡ chuyến bay ra bắc. Nghe xong câu chuyện, anh em tôi thầm
tôn phục bộ óc của cơ quan tham mưu. Mưu lược này có lẽ ông gia cát lượng còn sống
thì vẫn phải phục. Đó là đòn nghi binh tuyệt vời. Buổi đêm ta hành quân vào, ban
ngày khi máy bay xuống thì hành quân ra. Nghĩa là ta chở quân bổ sung cho chiến
trường chứ không phải ta rút quân! Một đêm ta hành quân vào bảy đại đội thì chỉ
năm đại đội là lên máy bay “đi thật “. Còn hai đại đội tức tốc hành quân ra
ngoài, đóng vai tăng cường quân từ vn sang. Bởi trước cửa sân bay lúc này, dân
đã về ở rất nhiều. Tình báo của tq, và của pon pốt chắc không thiếu trong đó.
Đêm cuối
cùng trên chiến trường k, cả đơn vị gần như không ai ngủ. Ai cũng nhớ nhà, nhớ
cha mẹ anh em bầu bạn. Trong đại đội còn một đồng chí tên là trường lính nhập
nghũ 1972 chưa kịp ra quân thì chiến tranh bg xẩy ra và phải xa quê đến nay
tròn bảy năm! Còn lính nhập nghũ 10/1974,
2/1975 thì quá nửa đại đội. Chúng tôi xác định ra bắc là vào trận đánh ngay. Lúc
đó, khí thế trong đợn vị ai cũng muốn ra biên giới phía bắc để đánh bọn bành
trướng. Những trang lịch sử hồi học phổ thông đã nói thay lời chính ủy.
Khoảng
ba giờ sáng chúng tôi được hành quân bộ vào sân bay…
Cả đại đội hành quân vào sân bay trước lúc trời
sáng. Mấy ngày nay ai cũng háo hức ra bắc đánh giặc bành trướng và sẽ được về
thăm quê sau gần hai năm chiến đấu ở mặt trận tây-nam. Vào trong sân bay chúng
tôi đã thấy lính ta rất đông, toàn lính của trung đoàn 52 (sau này ra bắc thì mới
biết cả f320a đều hành quân bằng đường không!). Ai ai cũng hồ hởi, phấn khởi biết
chắc là sống rồi. Đường về quê mẹ không xa nữa, vấn đề chỉ còn là thời gian.
Vẫn như hôm qua, đúng 11 giờ trưa năm chiếc
máy bay lần lượt hạ xuống. Chúng tôi được lệnh hành quân ra tận nơi máy bay đỗ.
Lại vẫn bài có hai đại đội hành quân ra cổng sân bay. Lính ta không hiểu cứ tưởng
lỡ chuyến chửi “vung xí mẹt”. Tôi nhanh miệng rỉ tai mấy thằng đồng hương:
Không phải lỡ chuyến bay đâu. Các bạn đang làm
nhiệm vụ nghi binh đó. Ngày mai hẹn gặp ở miền bắc!
Nhận xét
Đăng nhận xét