44 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
Ăn xong chúng tôi ngồi hết quanh hầm uống nước, Vinh cũng rửa xong bát cất đi sạch sẽ nên đi vào góc trong cùng của hầm ngồi quay lưng về hướng địch, tôi ngồi đối diện trên cái bậc quay mặt lại anh Lâm và một người nữa tôi không nhớ là ai ngồi giữa hầm, lại chuyện lại nước với thuốc rê, trà hết rồi thuốc rê có hạn mỗi anh một hơi rồi chuyền tay nhau hút, thằng Huỳnh cùng đoàn chúng tôi bên hầm khác nghe tôi ở đây qua chơi và cũng đã về rồi, ké cẩm bát cháo với vài hơi thuốc rê xong cũng phải biến thóc đâu mà đãi gà rừng mãi được.
Lúc này tự nhiên địch bắn sang chốt
ta rất rát chẳng biết do anh em đi lại lố nhố địch
phát hiện ra bắn hay chúng bắn vu vơ có tính chất cầm
canh, đạn cối 60 nổ giữa trận địa chốt nhưng ở
ngoài ruộng trống 3 4 quả liền, chúng tôi ngồi im nghe
ngóng, nếu nghe tiếng rít của đạn cối 60 sẽ lao vào
hầm tránh pháo ngay nhưng không cơ bản vẫn là đạn nhọn
và cối 60 chúng cũng chỉ bắn có vậy chắc địch ngứa
tay bắn vài quả chơi, đạn nhọn từ khẩu đại liên
và trung liên vẫn xay qua hàng tràng dài.
Chúng
tôi vẫn giữ nguyên vị trí như vậy ngồi trong cái lán
nửa hầm nửa lán đó và người ngồi ở vị trí cao
nhất là tôi người an toàn nhất vì ở trong cùng nhất
của hầm là Vinh lùn, đạn địch vẫn bắn sang nổ
toang toác. Bỗng nhiên tôi nghe một tiếng nổ toác to hơn
bình thường rồi thấy Vinh lùn ôm đầu từ từ ngả
xuống gục đầu sát đất trong tư thế ngồi khoanh chân
vòng tròn, trước đó 1 giây Vinh đang cười đùa cùng
tôi nên tôi cứ nghĩ Vinh nó đùa nên nói;
- Thôi đi
Vinh ơi, đùa cái gì cũng được nhưng cái này không nên
đùa.
Tôi nói theo phản xạ, tính Vinh cũng hay
đùa và rất ngầm nhiều trò quỷ quái lắm tôi biết
tính Vinh mà. Một chút linh tính mách bảo tôi nhìn lên
vách, 3 tấm gỗ ghép lại dựng chắn đất đó khi nãy
phẳng lỳ giờ có vết sứt mới như viên đạn chui qua
vậy màu gỗ mới nguyên, chột dạ tôi nhìn xuống Vinh
hai tay nó ôm đầu và máu từ kẽ tay nó chảy ra. Hốt
hoảng tôi nhảy xuống kéo tay Vinh ra dùng tay mình bịt
ngay vào vết thương trên đầu, anh Lâm lúc này mới giật
mình vội tháo cuộn băng ra băng ngay cho Vinh, chỉ 1 phút
sau cái đầu Vinh đã trắng toát băng trắng, nó mê man
ngay gọi hỏi gì nó cũng giơ tay ra hiệu là biết nhưng
không thể tỉnh được cứ mê man suốt.
Thì
ra viên đạn đại liên của địch bắn qua xiên qua lớp
đất ngoài hần, qua tấm ván gỗ đâm đúng bên phải
đầu Vinh lùn, nếu không có Vinh ở đó nó sẽ vào đầu
anh Lâm vì anh Lâm ngồi cúi đầu vì vướng lán chữ A,
nếu qua anh Lâm viên đạn đó sẽ vào giữa ngực tôi,
nói cho đúng thì viên đạn đó phải trúng 1 trong 3 anh em
tôi và ai là người trúng, Vinh lùn là người đen
đủi hơn cả.
Cho người về báo C bộ y
tá xuống ngay tiêm cho Vinh một mũi rồi nói chúng tôi
chuyển Vinh về hầm C bộ chờ tý nữa vận tải D sẽ
lên đưa Vinh về viện E, lúc này địch vẫn bắn rát
lắm khoảng 5h chiều chúng vẫn bắn loạn cả trận địa
chúng tôi phải tính chuyện đưa Vinh về ngay, chẳng còn
cách nào anh Lâm sẽ bò bằng tay và đầu gối và vắt
Vinh lùn lên lưng anh Lâm, anh chậm giãi thận trọng bò
từng bước tôi ngồi trong hầm nhìn ra ngoài sân theo
hướng anh Lâm bò cho đến khuất tầm mắt, trước khi
Vinh đi tôi không quên nhét số tiền còn lại của tôi
vào túi áo ngực của nó, tôi nghĩ nó cần hơn tôi lúc
này.
Tôi thẫn thờ như trong mơ những gì vừa
xảy ra, xót xa lo lắng kèm theo một chút sợ hãi cho
Vinh, không phải tôi sợ cho tôi mà tôi sợ sẽ mãi mất
đi thằng bạn cùng nhà, cùng phố, cùng đơn vị, nó
với tôi có cùng một tuổi thơ nhiều năm tháng bên nhau.
Thật vô lý người ngồi vị trí an toàn nhất
lại là người chịu hậu quả lớn nhất. Trên chốt thì
tất cả mọi cái cũng đều là có thể, chẳng nói trước
được điều gì, thằng bạn thân nhất của tôi đã bị
loại khỏi vòng chiến, nó lùi về tuyến sau bỏ lại
tôi trên chốt cùng bao nhiêu khó khăn vất vả của những
ngày tháng tiếp theo.
Chiều
hôm đó sau khi địch ngớt bắn tôi mò về hầm mình nằm
lòng buồn vô cùng, lom khom dọc bờ mương mà về có
đoạn phải nhảy hẳn xuống mương mà lội, về đến
nơi tôi nằm thượt ra sàn mà suy nghĩ mà buồn, có duy
nhất thằng bạn mà hôm nay nó dính thương ngay trước
mắt tôi trên chốt, bị trong tình huống hết sức vô lý
khi nó ở vị trí an toàn nhất và bị thương ngay đầu
giờ đây sống chết chưa biết ra sao, lòng tối đầy
buồn phiền lo lắng cho Vinh.
Anh Phong cũng ở
đâu đó chạy về và đã biết chuyện bên B3 của anh
Lâm, chuyện Vinh lùn ngồi trong hầm còn bị thương nên
bảo chúng tôi chiều tối nay và sáng mai hầm tôi tranh
thủ lúc còn chạng vạng đắp thêm đất vào hầm cho
chắc thêm, chúng tôi nhất trí là như vậy nhưng ngồi
một lúc thì chợt nghĩ ra lấy đất ở đâu ra mà đắp
vào hầm đây? Từ đây ra bờ mương cũng chỉ 40m nhưng
được bao nhiêu đất?
Lội thử kiểm tra chung quanh hầm thì sâu đến ngực, thì ra anh em chốt cũ cùng thường xuyên đào đất chung quanh hầm đắp rồi. Vậy là kế hoặc củng cố hầm hố của chúng tôi bị phá sản, những ngày tiếp theo là gác đêm và ăn không ngồi rồi, mãi nhìn nhau rồi cũng chán nên 3 anh em quay ra trêu chọc bôi bác nhau, cái ông Đấu là đồng hương Huế với tôi cũng chẳng có gì mà bôi bác, chẳng nhẽ lấy "mô tê răng rứa" mà trêu nhau à?
Dân miền Trung thì đâu
chẳng vậy, cái ông này thì cũng chẳng biết gì mà trêu
lại chúng tôi, mới giải phóng có mấy năm lớp này
cũng gần như lớp người sau GP đi nghĩa vụ quân sự nên
chẳng có nhiều kinh nghiệm như lính thuần Bắc mới
nhiều chuyện, cùng lắm thì lôi mấy chuyện bộ đội
ngày vào GP ngu ngơ như bò đội nón giữa thành phố là
cùng chứ gì, gặp mấy anh lính người nông thôn miền
Bắc mới lớn lên là vào bộ đội ngay tầm hiểu biết
tiếp xúc với văn minh hiện đại thời đó ít nên mới
lơ nga lơ ngơ như vậy, đâu phải họ ngu dốt gì, phần
lớn họ đã tốt nghiệp cấp 2 chương trình phổ thông
hết cả chứ có ít đâu. Rồi chúng tôi ngồi bình luận
trình độ, dân trí giữa 2 miền đất nước khi đó,
mãi rồi cũng hết chuyện thời sự xã hội, bỗng nhiên
lão Phong quay sang tôi :
-À ! Mày dân HN 1 m2 4 thằng ăn
cắp.
Bố cái lão dân nhà máy cháo này, thích
chơi với tôi hả? Tôi sẽ chơi cho dân củ chuối này
biết thế nào là lễ độ, tôi cười thầm trong bụng,
ngoài cái trò đó tôi đố lão tìm được cái gì trêu
chọc tôi đấy, chẳng lẽ chê dân HN hèn nhát, có khối
bài hát ca ngợi HN anh dũng đấy, chê HN không thanh lịch
hả? HN có tiếng thanh lịch gần ngàn năm nay rồi, HN
không đẹp hả? Đố anh tìm ra nơi nào đẹp hơn đấy?
Chỉ còn chuyện HN 1 m2 4 thằng ăn cắp, tôi thừa biết
anh Phong này chỉ còn cái đó để nói để trêu tôi :
-
Vâng ! Em không phủ nhận những chuyện trộm cắp mất
mát đồ tại HN, nhưng anh vẫn nhầm.
- Tao nhầm cái
gì? Mày giải thích đi, tại sao chúng tao lên HN là toàn
bị mất cắp.
- Nhầm thứ nhất là HN 1 m2 không
phải 4 thằng ăn cắp mà là 8 thằng, gấp đôi con số
anh biết.
Hai lão ấy ngớ ra nhìn tôi, vẫn cứ
tưởng tôi sẽ cãi tôi giải thích trình bày nhưng không
tối cho luôn gấp đôi số lượng cho thoải mái rồi
thủng thẳng nói :
- Đó là 4 thằng còn lại mà các
anh đã thấy, 2 thằng đã đi tù còn 2 thằng mới bị
công an bắt.
Vậy là lão Phong hết vở không
nói thêm được điều gì nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét