35 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
Chiều
mưa biên giới anh đi về đâu? Sao còn đứng ngóng nơi
giang đầu trời rừng chiều mưa bay. ..Đêm đêm đứng
gác bên đồi vầng trăng xé đôi vẫn in hình bóng một
người. ... thôi đừng hát bài này nữa buồn lắm chuyển
bài khác đi, nghe nó hào hùng hơn một chút, khóc hết
với nhau bây giờ.
Hà nội đó niềm tin
yêu hy vọng của núi sông hôm nay và mai sau. . Chân ta bước
lòng ta muốn quay về. .kìa nòng pháo vẫn hiên ngang giữa
trời cao.
Thằng này bố láo thật xuyên tạc
đến thế là cùng, chân nó bước lòng nó muốn quay về
thì nói làm đếch gì nữa nhưng quả thật là nó lại
rất đúng với tâm trạng chúng tôi lúc này, đời đôi
khi rất dở cái mà người ta không thích thì nó lại là
sự thật và sự thật thì bao giờ cũng phũ phàng cả.
Thằng Hùng nó muốn quay về, về với cái chất nghệ sỹ
của nó, đêm đêm ôm ghi ta đứng trên sân khấu ánh đèn
rực rỡ du hồn vào những bản nhạc mê hoặc lòng người,
nó được toại nguyện vì sau đó khoảng 1 tuần nó đã
được quay về trên cái cáng do TNXP chuyển về tuyến
sau, giờ đây nó có thể ôm đàn mà hát tới một nghìn
năm không ai bắt nó phải cầm súng nữa.
Sáng
sớm 25.9.1978 một nhóm cán bộ xuống gọi anh em Thái bình
tập trung đọc danh sách rồi đưa họ đi về các đơn vị
bộ binh phía dưới, anh em đó chia tay chúng tôi trong vội
vàng, trong buổi sáng hôm đó chúng tôi vẫn đi học
chính trị bình thường, lớp giảng chính trị hôm đó
là do người của ban chính trị E xuống, đây là lần
đầu tiên chúng tôi được nghe giảng đầy đủ tình
hình và lịch sử của cuộc chiến tranh này, mọi điều
thắc mắc mấy ngày nay được hé mở, tư tưởng được
đả thông với những lý luận sắc bén về cuộc chiến
tranh biên giới bảo vệ Tổ quốc.
Chiều
tối hôm đó nhiều chuyến xe chạy về E bộ của E 209,
ngay gần chố chúng tôi có trận địa pháo 105ly của F
anh em đang bốc những hòm đạn lớn trên xe xuống, những
anh lính pháo binh người to vật cởi trần trùng trục
khênh vác từng thùng hàng xuống xe, những chuyến xe Jeep
và xe Dog chạy đi chạy lại liên tục, tiếng động cơ
hòa cùng tiếng hò hét vang động một khu vực, thỉnh
thoảng có những toán quân hành quân ngang với vũ khí
trang bị đầy đủ đạn dược quanh người, họ lặng
lẽ đi không nói trên con đường chính, họ đi đâu, về
đâu hay tới đâu, nhiệm vụ gì chúng tôi không hề biết
chỉ hiểu rằng tiếng pháo nổ đạn bắn mấy đêm ngày
vừa rồi là bước khởi đầu một cái gì đó mà cái
đầu sơ khai của chúng tôi chưa hiểu được.
Khoảng 5h chiều một anh cán bộ xuống tập hợp chúng tôi lại rồi thông báo một tin chắc chắn rằng đêm nay chúng ta sẽ tổ chức vào trận địa, áp sát mục tiêu và bắt đầu nổ súng vào trận địa của địch vào sáng sớm mai trên toàn tuyến biên giới, một trận đánh trên quy mô lớn với hiệp đồng binh chủng chặt chẽ, thả nào gần sáng nay chúng tôi nằm đây nghe tiếng xích xe chạy cùng tiếng máy nổ ầm ầm của xe tăng thiết giáp M113 chạy ngang qua trên con đường chính đó.
Nhiệm vụ cụ
thể của chúng tôi là ngay đêm nay vận chuyển đạn lên
tuyến trên cho bộ đội, cụ thể sẽ có người hướng
dẫn đưa đi. Thế cũng may, ít nhất lần này chúng tôi
vẫn còn đứng vòng ngoài của cuộc chiến, cơm tối
xong chúng tôi không có thời gian trà cháo, khi màn đêm
xuống là đi ngay, đồ đạc tư trang bỏ lại hết, mỗi
người một ba lô không đi về hướng trung đoàn bộ.
Chúng tôi dù lúc này làm nhiệm vụ gì của
chiến dịch sau nửa tháng với bao thuyên chuyển bây giờ
cũng đã chính thức là người lính bắt đầu tham chiến
vào cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam của Tổ quốc.
Tối
hôm đó sau khi ăn cơm xong chúng tôi chút hết đồ đạc
tư trang trong ba lô của mình ra rồi đi theo một anh cán
bộ của E đi làm nhiệm vụ, thì bảo đi thì đi thôi
chứ cũng chẳng biết anh này là ai, cấp bậc chức vụ
gì quyền hạn đến đâu, anh dắt hơn chục thằng chúng
tôi đi về hướng trung đoàn bộ với lời dặn dò cấm
đi lung tung mìn nhiều lắm và công tác mà chúng tôi phải
làm là vận chuyển đạn lên tuyến trên, tuyến trên là
ở đâu cụ thể chỗ nào chúng tôi không biết chỉ biết
đi theo anh này và làm những gì anh đó bảo.
Đi
lại lung tung thì vía bố không thằng nào dám đi cả,
biết đường nào mà đi chỉ duy nhất biết con đường
hôm trước đã đi về đơn vị đó là đường quay về
VN trên con đường cũ và con đường đó không phải là
con đường mà những thằng lính như chúng tôi được đi
lúc này, nếu ai có được đi theo đường đó trở về
thì chắc chắn là phải nằm trên cái cáng của lực
lượng TNXP và điều đó thì không ai muốn cả.
Mấy
ngày trước học rồi, quanh khu vực E bộ 209 rất nhiều
loại mìn của cả ta và địch gài chung quanh đây. Mìn
nỗi khiếp sợ của tất cả những người lính bộ binh
trên chiến trường, nó đánh vào tâm lý rất nặng nề
làm người lính chùn bước, một loại vũ khí dã man hết
sức làm nạn nhân của nó chết ngay hoặc tàn tật suốt
đời, nó chẳng kiêng dè ai hết ngay cả chính chủ của
nó, vừa gài xong nếu ta vô ý quên đi vị trí đã gài
mà vô tình đạp phải nó vẫn nổ to như bình thường.
Bùm ! một tiếng nổ khô khốc với một cuộn
khói trắng bốc lên và nhẹ nhất là nạn nhân của mìn
sẽ suốt đời di chuyển trên cái chân gỗ hoặc cái nạng
(tó), tuổi 18 20 không ai muốn suốt đời mình phải gắn
bó với cái nạng cả, ai dũng cảm thì tôi không biết
chứ tôi thì không dám, xin khiếu, nếu còn sống để
trở về xin cho tôi còn đầy đủ tứ chi.
Nhận xét
Đăng nhận xét