27 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
Tôi cùng thằng Hải quay ra cái rạp chiếu phim ngay đầu đường, chúng bạn bộ đội vẫn còn ở đó rất đông, quán nước mía đông nghịt lính, trước cửa rạp chiếu phim mới có điện nên lính túm tụm rất đông tại đó, thằng uống nước mía đứa chạy ra chạy vào gọi nhau ầm ỹ rồi cùng đứng dậy không ai trả tiền nước mía cho người ta, anh bán nước mía toát mồ hôi quay mía đứa con gái nhỏ rửa cốc bưng bê vất vả vậy mà không ai trả tiền, mặt anh cứ méo mà không dám chửi không dám kêu ai, nghĩ cũng tội đứa nhỏ kia cũng giống như em tôi thôi, khi đó tôi cũng đang ngồi đó uống nước anh nhìn chúng tôi như dò hỏi anh bộ đội này có giống các anh kia không?
Tôi gọi anh đó lại và hỏi tất cả
khoảng bao nhiêu tiền chúng nó chưa trả anh, cũng đâu 8
9 đồng gì thôi, tôi nói anh yên tâm đi tôi còn ngồi
đây nếu chúng nó không trả tôi sẽ trả cho, tôi bảo
thằng Minh nổ đi tìm và gọi về những thằng khi nãy
ngồi đây uống nước chưa trả tiền quay lại đây trả
tiền người ta đi, thằng Minh đi một loáng đã thấy
vài thằng quay lại trả tiền, kết thúc thì tôi phải
trả đâu 4 5 đồng thì phải. Anh bán nước mía cám ơn
tôi rối rít, tý nữa thì cha con anh mất không khoảng
thu nhập chính đáng với mấy thằng lính cùn này.
Chúng
tôi về đến binh trạm 15 cũng khoảng hơn 10h đêm, khu
này vắng lặng chúng tôi hiên ngang đi vào đường cổng
chính, cũng không ai hỏi hay kiểm tra gì hết lính gác
ngoài làm ngơ cho qua vậy mà chiều nay phải trốn chui
trèo rào làm gì cho vất vả. Anh Sướng thấy cái đám
chúng tôi về mừng quá nhìn tới nhìn lui toàn những
thằng đầu bò đầu biếu của D5 cả.
Lên giường đi
ngủ thằng Thể về trước đã mắc hộ tôi cái màn,
chúng nó sợ cán bộ khung vào kiểm tra nên giường tôi
mắc màn đánh lừa họ nó có biết đâu ông Sướng đã
biết tỏng chuyện tôi và thằng Hải đi vào Biên hòa
chưa về. Trời nóng quá, lên giường nằm mãi tôi không
ngủ được dậy ra sân ngồi hút thuốc lá, thằng Hải
mệt phờ đã thở đều đều từ lâu rồi.
Ra
sân tôi gặp ngay ông Sướng đứng đó cũng như tôi khó
ngủ quá nên ra ngoài hóng mát, anh em ngồi nói chuyện
với nhau, tôi kể chuyện ngày hôm nay vào Biên hòa gặp
cô ruột của tôi ra sao, ngày mai tôi sẽ đi SG gặp bố
tôi, anh Sướng không nói gì chỉ dặn đi nhớ về sớm
sợ có lệnh chuyển quân đột xuất sẽ lạc đơn vị
sau này tìm về sẽ rất khổ. Anh quá hiểu tôi rồi.
Tôi lên giường đi ngủ, ngày mai tôi sẽ tìm
gặp bố tôi mọi chuyện sẽ có bố tôi lo rồi, tôi yên
tâm làm một giấc không mộng mị sau một ngày đi chơi
mệt mỏi.
Sáng
hôm sau cũng phải loanh quanh mãi chúng tôi mới đi được,
mấy cặp mắt cú vọ của cán bộ khung luôn để mắt
đến mấy thằng chúng tôi, anh Sướng thì biết rồi
nhưng cũng cần lựa lúc thuận lợi nhất mà đi chứ
không thể ngang nhiên mà đi được vì dù sao họ cũng
đang là người chịu trách nhiệm về bản thân chúng tôi,
hơn nữa anh em a dua nhau bỏ đi nhiều quá, mấy thằng
chúng tôi thuộc loại gạch chân dưới đít cái tên nên
cũng cần ý tứ một chút.
Ra tới đường là
nhóm chúng tôi vẫy luôn được cái xe tải của bộ đội
chạy ngang, cả bọn đu bám leo lên cũng mười mấy thằng
chứ không ít, ngày đó cũng dễ lính ngồi thùng xe cả
đám mặt cứ nhơn nhơn có ai hỏi han gì đâu, cứ thế
tèn ten hướng thành phố Hồ Chí Minh mà chạy.
Bây
giờ mới có thời gian ngồi nhìn nhau, điểm danh kiểm
tra quân số, quân A6 lính HN của tôi đủ mặt thêm thằng
Lưu dở hơi trong B2 nữa còn lại toàn anh em trong C18 cả.
Xe chạy tới ngã tư Thủ đức thì rẽ phải họ đi đâu không ai rõ, hình như xe hậu cần của đơn vị nào đó cho chúng tôi đi nhờ, chúng tôi xuống xe đứng tại ngã tư, đường vắng tanh thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua, con đường phẳng và đẹp lắm vẫn hàng bê tông chính giữa chia đôi con đường và hai bên đường là dừa nước ngút tầm mắt, dân cư không có ai sinh sống nơi đây, một nhóm lính bơ vơ giữa đường nhưng chúng tôi biết còn ít km nữa thôi SG sẽ là trước mặt.
Một
chiếc xe khách đời cũ dừng lại chúng tôi lên xe, 1
đồng một người vào thành phố, tôi đứng ra trả tiền
xe hết cho anh em, tôi hỏi người thu tiền về đường
Nguyễn văn Trỗi cơ quan bố tôi ở đó, họ bảo xe sẽ
chạy qua đó nhưng không xuống được bắt buộc phải về
bến tại bến xe miền Đông mới mở cửa cho khách xuống,
ngày xưa đâu bến xe miền Đông nằm ở gần đường
3.2 bây giờ.
Anh Vũ cũng có cô ruột ở Xóm
chiếu đã di cư vào đây trước 1954 anh muốn ghé thăm bà
con nhưng không có nhiều tiền trong túi nên qua hỏi vay
tiền tôi, anh em với nhau sống chung với nhau từng đó
thời gian, đồng cam cộng khổ như vậy giờ này mà hỏi
vay mượn cái gì, thằng Hải đã nói cho anh Vũ biết tôi
có rất nhiều tiền nên anh mới hỏi vay, tôi đưa cho
anh Vũ 50 đồng, Vình lùn cũng lấy 30 đồng, hải xin
thêm 20 đồng nữa đi lại có tiền trong túi yên tâm hơn,
chúng nó thấy tôi có nhiều tiền lên xúm vào hỏi vay
tôi phát cho mỗi thằng 5 10 đồng tùy theo mức độ quan
hệ rồi tuyên bố cho luôn anh em khỏi cần trả lại,
trong số anh em này có người biết tại sao tôi có nhiều
tiền thế nhưng họ không thể ngờ rằng tôi có nhiều
tiền đến như vậy, với họ tôi luôn có nhiều bí ẩn
và tạo lên nhiều điều bất ngờ cho họ.
Xuống
đến bến xe đám xe ôm quây lấy anh em tôi hỏi đi đâu?
Anh Vũ và tôi thì còn có mục đích để đi chứ mấy
thằng kia thì biết đi đâu mà hỏi, đối với chúng nó
SG thì chỗ nào chẳng giống nhau, anh Vũ muốn thằng Hải
theo anh về Xóm chiếu thằng Lưu dở hơi bám chặt lấy
tôi, thằng này tội nghiệp lắm nhà nó nghèo dân lao
động vất vả chân lấm tay bùn bố nó mất sớm bỏ lại
vợ với 4 anh em nó bơ vơ, nó là đứa lớn nhất trong
nhà vừa đủ 18 là đi bộ đội luôn chẳng giúp được
gì cho mẹ nó cả.
Ngày ở nhà nó chuyên đi câu cá trộm ở hồ Văn chương phụ giúp mẹ nuôi em, tính nó hiền lành ít nói, không tranh dành với ai điều gì bao giờ, ai nói gì cũng chỉ cười, cười ngây ngô như thằng dở hơi nên tôi đặt cho nó cái tên khó nghe như vậy mà nó cũng vẫn cười, ngày còn ở đơn vị mẹ nó lên thăm, cũng phải chắt chiu từng đồng từng hào mua vài thứ lên thăm nó, bà mẹ khắc khổ như vậy khệ nệ bê vác đi lên đơn vị thăm con.
Nghe tin mẹ nó lên thăm nó chạy từ trên nhà sàn xuống tới đỉnh dốc gặp mẹ nó đang đi lên, 2 mẹ con gặp nhau chỗ dốc tôi gác đêm quát trêu anh Sướng ấy, nó nhìn mẹ nó rồi nói Mẹ lên làm gì? Để tiền xe lo cho các em, Mẹ nó ào khóc khi thấy nó, thương con nhưng lực bất tòng tâm, đúng là lính thì mỗi người mỗi gia cảnh chẳng thằng nào giống thằng nào hết.
Tôi vẫy thằng Lưu dở hơi đi theo tôi còn anh em khác tùy thích đi đâu cũng được hẹn chiều tối về binh trạm gặp nhau. Vinh lùn cũng đi theo anh Vũ, nhóm chúng tôi giải tán mỗi thằng mỗi phương trong cái thành phố xa lạ này.
Nhận xét
Đăng nhận xét