24 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
Rồi ga Đà nẵng điểm dừng chân rất lâu của đoàn tàu, tàu vào ga nhưng không ai được xuống các cán bộ khung đứng hết tại các đầu toa giữ chặt của, rút kinh nghiệm tại những ga trước lính bỏ đi lung tung làm cán bộ lo hết hơi, nhưng với lính thì chuyện nhảy qua cửa sổ của toa tàu là chuyện vặt là chuyện bỏ dép cao su kê xuống dưới đít ngồi, chỉ 2 phút sau sân ga đã xanh dờn áo lính, sáng hôm sau 6 7 h tàu mới chạy, lần này tàu chạy ngược lại, lính ngơ ngác hỏi nhau, sao lại quay ra Bắc thế này, chưa ai hiểu chưa ai từng đi nên cũng không ai biết, đường sắt nó phải như vậy, địa lý của thành phố bắt con tàu chạy vào và ra cùng một đường và rẽ hướng khác chạy vào Nam, một đề tài tranh cãi gay gắt của lính khi đó, cũng có việc gì để làm để tranh cãi nữa đâu.
Rồi ga gà
Quảng ngãi, một ấn tượng của lính miền Bắc khi đó
là gà luộc bày trên những cái mâm bán nhiều vô kể,
cũng rẻ thôi vài ba đồng một con gì đó, anh em nhìn
tôi vì biết tôi là thằng có nhiều tiền nhất khi đó,
nhiều đến mức một gia đình khá giả của HN khi đó có
nằm mơ cũng khó có, cứ cho rằng tôi trúng sổ xố đi
và hiểu rằng tôi có rất nhiều tiền khi đó.
Tôi mua liền 5 con gà cho anh em ăn, không được ngon lắm do họ luộc để lâu rồi nhưng đối với lính thì đó là chuyện không tưởng, một con gà được bọc trong gói giấy báo tôi cầm ra biếu anh Sướng, cầm con gà luộc anh cảm động cám ơn tôi, có gì đâu anh em với nhau câu nệ làm gì, có của ngon anh em cùng chia xẻ, anh cũng nghèo phụ cấp thượng sỹ đáng bao nhiêu còn trách nhiệm với gia đình nữa đâu dám xả láng như chúng tôi. 4 con gà gần 2 chục thằng lính xâu xé và cũng nhanh chóng biến mất trên bàn, anh em đông chẳng cần ý tứ chỉ loáng một cái đã không còn mẩu da gà, phải thừa nhận cái cổ họng của lính nó to thật, tôi bảo thằng Hải mua thêm đi tiền để làm gì? nó ngơ ngác nhìn tôi không tin ở tai mình nữa, sống với tôi 4 tháng rồi mà nó còn chưa hiểu hết tôi sao?
Vậy là 3 con gà nữa lại xé
lại ăn, chẳng hiểu thằng nào xách ra chai rượu nước
đục đục cái vỏ chai cáu bẩn ghê người, tôi không
uống từ nhỏ đến giờ có uống rượu bao giờ đâu,
không đua đòi mà nốc cái của này được.
Rồi
Diêu trì, Tháp chàm cứ lùi lại sau lưng với những cánh
đồng lúa với ruộng mía mênh mông, đồng bằng miền
Trung phẳng lỳ với dập dờn sóng lúa, cảnh chiều tà
anh nông dân với cái cuốc trên vai trên đường từ ruộng
về nhà đã hằn sâu trong tâm trí tôi về những ngày
hành quân vào Nam đó, thanh bình đến xúc động, đã có
lúc khi còn trong chiến trường tôi đã từng mơ về mình
được sống như anh nông dân đó, âu cũng là khát vọng
sống của con người.
Chúng tôi tới ga Nha trang
lúc 8 9h tối, sân ga toàn lính, dân buôn bán vặt bị
dồn ra khỏi ga họ đứng ngoài cửa sắt đưa những gói
mực khô to tướng trắng tinh vào bán cho lính cũng rẻ
thôi 2 3 đồng một gói nylon cỡ 600-700gram, các chú lính
mua nhiều lắm, tôi chẳng muốn mua vì bình sinh tôi không
khoái ăn mực rồi, thằng Thể cầm túi mực mân mê nghe
chừng thèm muốn mua nhưng chắc không đủ tiền tần ngần
mãi, tôi bảo nó mua đi nếu thích rồi móc túi cho nó 5
đồng rồi đi vào ga, khi gần đến toa tôi gặp thằng
Hải đang vo vo bộ quần áo định chạy ra ngoài tôi liền
hỏi :
- Đi đâu đấy?
Nó ấp úng không
muốn nói ra lý do và tôi đã thấy và hiểu hết những
gì nó đang định làm, tôi liền nói :
- Việc gì
phải bán quần áo, tao thiếu gì tiền mày cần tiêu thì
bảo tao đưa cho mà tiêu, tại sao phải mang bán quần áo
lấy tiền tiêu như vậy? Để mà mặc.
Nói
xong tôi móc túi đưa cho nó 30 đồng, nó cảm động cầm
tiền rồi cất bộ quần áo đi, thì ra mẹ nó lên thăm
nó nhưng cũng không cho nó được bao nhiêu trước khi
chúng tôi chuyển quân, suốt dọc đường đi nó cũng bỏ
ra bao anh em hết rồi, tiện thể tôi đưa cho anh Vũ ít
tiền tiêu vặt còn Vinh lùn nó đã có tiền rồi.
Nhiều
năm sau thằng Hải vẫn nhắc chuyện trên sân ga Nha trang
tối hôm đó, lối sống đẹp của tôi khiến nó khâm
phục đến suốt đời kể cả hôm nay nó luôn bận với
những chuyến công tác và nó là ông gì đi chăng nữa nó
vẫn luôn đặt tình bạn lên tất cả.
Sáng sớm
hôm sau chúng tôi tới ga Hố nai, vâng ! cái ga Hố nai đó
vắng tanh giữa đồng không mông quoạnh, chẳng có gì để
gọi là cái ga xe lửa cả, đơn giản chỉ có 2 con đường
sắt song song tránh tàu, một cái nhà xây thấp lè tè chơ
chọi đơn độc nằm đó, một con đường nhựa cũ kỹ
sạch bong chạy dài trước mặt, 2 bên trắng chơn với
những bình độ khô cằn sỏi đá, cả D xuống tàu tập
hợp rồi hành quân, chúng tôi thì biết rất rõ đây rất
gần với thành phố Hồ Chí Minh, cứ theo quyển lịch bỏ
túi ngày trước mà tra ra thì cũng còn vài ga nữa là tới
T.P Biên hòa và từ Biên hòa về SG thì ai cũng biết là
30km.
Chúng tôi ba lô trên vai đi theo đội hình đến 4km thì thì gặp con đường nhựa lớn rất to, giữa đường có hàng bê tông chia cắt đường làm 2 chiều riêng biệt, theo con đường to đó đi một khúc sẽ đến cái đoạn hầm đường tàu chui qua đường nhựa.
Xa lộ Biên hòa, cái con đường cửa mở lịch sử của chiến dịch HCM trước cửa ngõ SG cái con đường với bao quần áo quân trang vũ khí của lính VNCH khi thất trận mà chúng tôi được xem nhiều trên TV hay phim ảnh. Đi thêm khúc nữa bên trái xa lộ có một doanh trại bộ đội nằm đó với tấm biển đề " Binh trạm 15", thì ra đây là binh trạm 15 khu tổng kho Long bình với những dãy nhà tôn liền kề nhau, nơi đón tiếp những người lính trên đường hành quân ghé qua, chúng tôi nhanh chóng ổn định chỗ ăn nghỉ, rất tiện nghi mỗi người một giường nằm riêng nhà ăn bên dưới khu WC riêng ngoài xa chung quanh hàng rào dây thép gai cổng gác ra vào phải có giấy tờ, nhà ăn cũng tít tận rất xa.
Ngay bên hàng rào dây thép gai kia là dân đang mang chuối vào bán cho bộ đội, họ chui qua đống bùng nhùng đó mà vào bấn, người đứng ngoài tung từng buồng chuối chín vào cho người trong bắt lấy mà bán, những trái chuối vàng tươi ngon mắt, 1 đồng 4 5 nải chuối to, quá rẻ so với bà Bóp ở dốc De Hà Sơn Bình.
Nhận xét
Đăng nhận xét