25 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
Đầu
giờ chiều lính ta đã nghĩ đến chuyện trốn ra ngoài
chơi rồi, mấy thằng rủ tôi đi, tôi ỡm ờ không nói
cũng bởi tôi muốn chọn người cùng đi với tôi, tôi
cần người đi cùng tôi vào T.P Biên hòa tìm nhà bà cô
ruột của tôi, chưa biết thế nào không nên đi với
những người không tin tưởng.
Thằng Hải là
đối tượng để tôi chọn, với nó lúc này thì đi đâu
cũng được, nó không có mối quan hệ gì với bất kể
ai trong này nên khi tôi nói riêng với nó thì nó túm ngay
lấy tôi mà bám theo. Dân thành phố thì đi bất kể
thành phố nào cũng không có gì đáng ngại.
Cơm trưa dưới nhà ăn của binh trạm xong là đã thấy chúng nó nhấm nháy nhau rồi, tôi và thằng Hải giả vờ về giường nàm nghỉ, một lúc sau thì đợi chúng nó đi rồi thì ra đi sau, kinh nghiệm nhiều rồi tác chiến đông người là không có lợi kém hiệu quả hơn, đánh lẻ kiểu chiến tranh du kích thì luôn mang lại kết quả cao.
Vừa ra tới sân gặp ngay nhóm anh Thành, thằng Minh nổ
và Mòng A Dỉnh, hội ngày cầm đầu nhóm A 13 của C18
chúng tôi toàn những tay lỳ lợm lý sự cùn cả đống,
nhìn tác phong của nhau là biết rồi toàn những thằng
muốn trốn đi chơi đây, nhìn nhau cười cười rồi
chúng tôi lên đường. Không ra bằng cổng chính thực ra
khi đó sợ bóng sợ gió vậy thôi chứ cứ hiên ngang mà
đi thì cũng chẳng ai giữ, lính vào binh trạm cả tiểu
đoàn giữ thể quái nào được và nếu có giữ cũng
chẳng để làm gì, nội quy là một chuyện còn giữ được
lính hay không là chuyện của mình ông cán bộ khung.
Chúng tôi đi về phía nhà ăn ở đó có con
đường nhựa chạy dài song song với xa lộ Biên hòa, anh
Thành đã điều nghiên trước rồi khi đi ăn cơm trưa,
với cái lý luận của tay trinh sát là thế nào nó cũng
có con đường rẽ ngang ở một đoạn nào đó và ra tới
xa lộ, thế là đi, nhanh chân dảo bước với khối niềm
tin ở tự do hết cả buổi chiều nay trong tim, ở rừng
núi chán quá rồi nay thành phố trước mặt tiền trong
túi chết cũng đi chứ đừng nói đến bị kỷ luật.
Chúng tôi đi xa lắm có đến 2km, con đường
nhựa này hình như do quân đội VNCH xây dựng phục vụ
cho chuyện chuyên trở vũ khí trong tổng kho Long bình, lâu
nay không người sử dụng, đến khoảng tương đối
thoáng nhìn thấy cả xe lam đang chạy ngoài đường chúng
tôi tìm đường trèo rào ra ngoài, có đoạn cắt ngang
đường đi nhẵn thín vậy là ở đây luôn có người
thường xuyên trèo ra trèo vào, hàng đống mìn rỉ toe rỉ
toét chất ngay đường đi có lẽ do lính công binh của
mình đã tháo rỡ còn để đó.
Chúng tôi chẳng biết gì nên thấy mìn thì bảo nhau cẩn thận rồi chạy cho thật nhanh tránh càng xa càng tốt, với mấy bước chân chúng tôi đã ra tới bên ngoài, còn một đoạn xa nữa mới ra tới đường ngoài kia có lác đác mấy quán nước mía và lố nhố màu áo xanh của lính, vậy là cả đám chúng tôi lại gặp nhau ở đây, ngã 3 Tam hiệp còn vài km nữa là tới thành phố Biên hòa.
Tuyến xe lam chạy vào thành
phố chạy qua đầy mấy người vẫy gọi lính chúng tôi
thế là cả đám chạy ra đu lên xe về thành phố, cái
xe lam bị nặng phía sau bốc cả đầu dựng ngược lên
mọi người hốt hoảng xuống bớt, ưu tiên tôi có người
nhà trong thành phố đi trước vậy là tôi và thằng Hải
lên xe, chẳng biết nó sẽ chạy tới đâu trong cái thành
phố này, ngồi trên xe rồi mới hỏi đường tới phường
Trung dũng, nhờ mọi người khi nào tới gần nhất cho
tôi biết còn xuống xe, thế rồi cũng tới nơi, nhìn
những biển hiệu quảng cáo thì biết trên đó có ghi rõ
địa chỉ.
Cầm cái địa chỉ nhà bà cô
trong tay hai thằng chúng tôi lần mò tìm, số nhà
nhằng nhịt trên này sẹc kia khó tìm không rõ ràng như
ngoài HN dễ tìm hơn, hỏi hết người này chỉ xuôi kẻ
kia chỉ ngược chẳng biết đi đường nào cho đúng, tôi
quyết định tìm công an phường Trung dũng trước đã rồi
vào hỏi địa chỉ nhà bà cô là chắc ăn nhất thế là
lại quay ra tận ngoài đường tìm, công an phường thì
dễ tìm thôi vào tới nơi tôi xin gặp trực ban và nói rõ
mục đích của mình, một anh công an cũng trẻ như chúng
tôi trong nhà bước ra, sau khi nghe trình bày xong thì anh
đó nói :
- Tôi là công an hộ tịch tại khu vực đó
đây, bây giờ tôi cũng đang phải xuống địa bàn nhân
tiện đưa hai đồng chí đi luôn.
Ôi chết
đuối vớ được cọc, thế là anh công an hộ tịch đó
nhiệt tình dắt anh em tôi đi xuống địa bàn, cũng phải
nói thế này, ngày đó bộ đội còn quý lắm dân họ nể
chứ không xem thường như bây giờ, gia đình nào có con
em là bộ đội họ cũng nể hơn, nhà bà cô tôi dân
trong đó bỗng nhiên có những hai anh bộ đội tìm đến
lại được anh công an hộ tịch đưa vào thì hàng xóm
không khỏi ngạc nhiên nhìn theo chỉ chỏ.
Sau nhiều lần
rẽ lắm lần ngoặt chúng tôi cũng tới nơi, sau màn chào
hỏi giới thiệu các em họ tôi đang ở nhà đã nhận ra
ông anh họ con cậu ruột tìm vào, anh công an hộ tịch
chào chúng tôi còn đi làm việc, chúng tôi cảm ơn anh
người công an nhiệt tình với dân, không ngờ 30 năm sau
tôi lại được gặp lại anh nay đã là hàng xóm của nhà
thằng em họ tôi, anh vẫn nhớ hình ảnh chúng tôi khi
bước chân vào phường Trung dũng tìm địa chỉ người
nhà.
Các em họ tôi còn bé, đứa lớn đã đi
làm tại một nhà máy của quân đội, còn lại toàn đang
đi học, cô chú thì đi làm tại nhà máy cao su Biên hòa
vắng cả, chẳng ai biết tôi trừ bà cô vậy thì làm
sao đây? bao giờ cô về? Khoảng 7h tối cô tôi mới về
còn chú thì đi làm ca nên đêm nay không có nhà, thật sự
là lúng túng, tụi trẻ nói anh cứ ngồi đây em chạy đi
vào nhà máy kêu má về, tôi nói được nhưng anh và bạn
đi loanh quanh đã khoảng 6h tối sẽ quay lại.
Lần này thì biết đường rồi, ngõ sau nhà cách khoảng 50m là ra cửa nhà ga Biên hòa rồi từ đó con đường chạy thẳng ra ngã 3 bên ngoài, ngay bên trái đường chỗ ngã 3 đó có rạp chiếu phim, một khu nhà sập sệ bên trong sau những căn nhà dãy phố, Biên hòa nhà cửa cũng thấp và thành phố nhỏ bé một thứ sẵn và nhiều nhất ở đây là nắng, cây cối thưa thớt không như HN của chúng tôi.
Hai thằng chúng tôi lang thang ra tới cái ngã 3 đó thì gặp một đống bạn bè anh em đang tụ tập tại đó, gần như toàn bộ những thằng lính vô kỷ luật nhất của D5 chúng tôi đều có mặt tại đây, chúng tôi chào hỏi nhau mỏi mồm luôn.
Nhận xét
Đăng nhận xét