13 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
Về
nhà được một tuần, vui lắm thích lắm, ai cũng hỏi
thăm bạn bè xúm xít suốt ngày, hàng xóm cũng nhìn tôi
bằng con mắt khác, anh bộ đội cụ Hồ rồi, bộ đội
là bố trẻ con rồi đâu còn bé bỏng như ngày nào nữa.
Anh em đơn vị cũng lác đác trốn được vài thằng, tụ
họp nhau lại qua về thăm hỏi nhau, bố mẹ chúng nó
cũng quý chúng tôi dù mới gặp lần đầu, bố tôi vui
thấy con về thăm nhà nhưng cũng buồn vì biết tôi vô kỷ
luật trốn đơn vị về chơi.
Hôm đó đi
chơi về khoảng 6h tối gặp ngay anh công an hộ tịch phố
trước cửa nhà, bắt tay chuyện trò hỏi thăm tôi anh
quen biết quan hệ với gia đình tôi lâu năm rồi, thân
tình như người nhà, rồi anh hỏi tôi về có việc gì?
Giấy tờ đâu đưa anh xem? Tôi nói, em trốn đơn vị về
chơi đấy, mấy ngày nữa em lên, thế rồi khuyên giải
nói cả tiếng đồng hồ, động viên rồi truyền
thống Cách mạng của gia đình ý thức trách nhiệm công
dân, thôi thì bao nhiêu ngôn từ tốt đẹp nhất anh nói
ra cả. Chắc ông này lo tôi trốn về không đi nữa đây.
Tôi hứa rằng em sẽ lên đơn vị mà, không trốn hẳn
đâu em chỉ về chơi thôi mấy ngày nữa em đi rồi. Phải
hứa lên hứa xuống ông ấy mới chịu tin cho và hỏi
chính xác ngày nào đi để anh còn tiễn, thôi tiễn đưa
làm gì cho rách việc ra, sáng thứ hai em đi.
Đấy,
ngày đó con người ta cũng hiền hòa hơn, tốt với nhau
hơn, quan tâm đến nhau thật lòng hơn mặc dù bây giờ
tôi chẳng còn liên quan gì tới chuyện công an địa
phương nữa.
Chúng tôi lên đơn vị và chịu kỷ
luật, bến xe Hà đông ngày có duy nhất một chuyến xe
chạy hướng lên Yên thủy từ sáng sớm, thằng nào cũng
tải hàng ba lô đầy đồ ăn mang từ nhà lên, tôi thì
ngoài những thứ gia đình cho mang theo cũng không quên mua
thêm bánh thuốc lào và chai nước mắm biếu bà mẹ chủ
nhà người dân tộc Mường, trên đó họ thèm mấy thứ
này lắm, nghe đâu nước mắm 1 năm mới được mua 1
chai ăn Tết còn thuốc lào thì ít phải mua ngoài cũng
hiếm lắm, dân Mường họ hút thuốc lào nhiều, già
trẻ, gái trai, lớn bé đều hút cả, điếu cày thì đi
đâu, ở đâu cũng thấy có, họ dựng điếu ở khắp
nơi từ ruộng lúa đến rừng xa đâu đâu cũng có.
Thôi thì đường sữa bánh kẹo cafe thuốc lá (lúc này tôi tập tọe hút thuốc lá rồi, ngu thế) mỳ sợi thì đầy chặt ba lô thêm cái túi xách tay nữa vẫn chưa hết, mẹ chuẩn bị cả cơm thịt kho thịt luộc cho tôi ăn đường, thêm tập tem thư và 200 đồng đút túi nữa, yên tâm rồi tôi từ biệt mọi người lên đường về đơn vị.
Chuyến
xe đi Yên thủy hôm đó đặc lính HN D5 chúng tôi, không
một ai đi được ngoài lính, vé xe khi đó khó mua vì ưu
tiên cho mấy bà buôn hết rồi, thời đó là vậy đi lại
khó khăn lắm, nhưng lính là vậy cùn hết chỗ nói,
xông thẳng vào ban điều vận bến xe với hàng tỷ lý do
khẩn cấp trở về đơn vị, chắc mấy ông bến xe cũng
ngại giây với lính nên vội hoãn hết vé đã bán đi hôm
nay chuyển sang ngày mai còn hôm nay chỉ chở lính về đơn
vị, mấy bà mẹ có con trong đợt bọn tôi đi lên thăm
con đúng ngày này cũng hưởng xái khi chúng tôi nhận đó
là người nhà, ngày đó họ ưu tiên bộ đội lắm nói
cái gì họ cũng cho là đúng là phải, chỉ có ông lái
xe là buồn vì ngày nay chắc không kiếm trác được gì
thôi.
Xe chuyển bánh, càng chạy càng xa dần
cái nơi chúng tôi chẳng muốn rời, nhưng thôi muốn hay
không cũng phải đi người lính không có quyền nói tôi
muốn hay không muốn.
Khoảng 5h chiều chúng tôi về đến đơn vị, nhóm C18 chúng tôi gần 20 thằng tập trung hết lên C bộ, ông Thụy nhìn chúng tôi ngán ngẩm, 1 2 thằng còn tìm cách dọa nạt chứ 20 thằng thì ông khóc cũng phải thôi, chỉ chờ ông Thụy nói một câu đuổi khỏi đơn vị thôi thì cả 20 thằng tôi quay ngoắt 180 độ về ngay, ngược lại ông ấy cho về tắm rửa nghỉ ngơi mai lên nhận công tác, chúng tôi nhìn nhau cười hể hả vì đánh thắng ngay trận đầu với quân số đông áp đảo.
Chia nhau thằng nào về A B thằng đó, ba lô nặng trịch với hàng nhu yếu phẩm mới mang từ nhà lên, tối đó bên A của tôi như ngày hội, anh em xúm lại chuyện nhà chuyện HN, cafe thuốc lá quà cáp tưng bừng, tôi trịnh trọng mang biếu gia đình bà mẹ dân tộc Mường 2 món quà đã chuẩn bị kỹ từ nhà, mẹ xúc động lắm từ xưa đến nay không biết bao nhiêu đoàn bộ đội ở nhờ nhà mẹ mà có ai có quà cho mẹ đâu, đến ở nhờ rồi đi rồi đoàn khác đến, ai cũng khó khăn cả mấy ai có gì biếu mẹ, vậy mà cái thằng tôi bướng như quỷ hỗn như gấu này khi về nhà còn nhớ tới mẹ.
Nhiều năm sau chúng tôi còn nhớ đến tình cảm mà gia đình và mẹ dành cho những đứa con bộ đội chúng tôi, nhiều đứa không bao giờ về gặp lại mẹ nữa nhưng mẹ vẫn nhớ và chúng tôi vẫn nhớ về mẹ như vậy.
Nhận xét
Đăng nhận xét