30 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
Xe
quay đầu tôi đứng đó nhìn theo bóng xe của bố tôi
lướt trên đường cho đến khi mất hẳn chỉ còn lại 2
cái chấm đèn đỏ sau đuôi, cũng tưởng chỉ ngày mai
bố con tôi sẽ gặp lại nhưng phải gần 3 năm sau bố
con tôi mới lại được gặp nhau và cũng vẫn trong cái
thành phố SG này, cũng trong khoảng thời gian đó thì bao
thăng trầm biến cố đã đi qua đời tôi, một thằng
đàn ông thực thụ không còn nhỏ dại như xưa nữa với
nhiều kinh nghiệm xương máu của trận mạc, nhiều ngàn
km hành quân và những trận đánh nảy lửa chỉ là chuyện
cơm bữa, sống hay chết cũng không quá làm tôi bận lòng
và chẳng còn biết sợ là gì nữa, giây thần kinh sợ
nó dần dần tê liệt trong tôi cũng bởi vì tôi đã chót
khoác lên mình tấm áo lính trận.
Sáng hôm sau
khi vừa ngủ dậy chúng tôi đã thấy ngoài bãi trước
mặt binh trạm 15 gần chục cái xe ca đã chờ sẵn, chúng
tôi cơm sáng xong là lên xe, cuộc chuyển quân cũng rất
nhanh, giờ đây thì chúng tôi đã biết chúng tôi được
chính thức bổ xung quân cho F7 bộ binh của QD4, xe đưa
chúng tôi về căn cứ Lai khê Sông bé, đây là căn cứ
của sư đoàn 5 bộ binh của VNCH cũ với sân bay giã chiến
được trải bằng những tấm ri sắt với hàng rào dây
thép gai và những dãy nhà gạch xây, cái cổng doanh trại
to tướng, bên kia đường trong xa kia là rừng cao su xanh
rì , đi xa hơn chút nữa bên phải đường cùng với
khu rừng cao su là trại điều dưỡng của lính F7 thương
bệnh binh D 33.
Đó là cái trại điều dưỡng hủy hoại sức khỏe lính F7 tàn bạo nhất mà tôi đã gặp, toàn anh em thương binh chúng ta đánh nhau bên K sau khi bị thường từ viện Quân đoàn được trả về F trước khi quay lại K đều được đưa về đây, từ què cụt nặng nhẹ ốm đau của F7 đều về đây nằm cả, với những dãy nhà tôn lụp xụp dưới nắng miền Đông Nam bộ nhà chẳng ra nhà lều không ra lều, thương binh ăn mặc rách như tổ đỉa chiều chiều đứng trên đường mắt hướng nhìn về một tương lai mờ mịt.
Khẩu phần ăn của thương
binh không hơn gì khẩu phần ăn của một con chó, mỗi
bữa một bát cơm gạo nếp dính và đôi ba cọng rau,
quân trang phải bán hết lấy tiền ăn, cậy từng tấm
tôn ăn cắp được của đơn vị mà bán mà ăn mà sống,
ai ai cũng xanh nhớt vật vờ như những bóng ma trên
đường. Thương họ lắm và họ cũng đáng thương thật,
anh em đoàn tôi nhiều người dao động cũng bởi những
câu chuyện được người trong cuộc kể lại từ
đây.
Chúng tôi nhanh chóng ổn định trong những
dãy nhà tôn của đơn vị mới, số cán bộ khung vẫn đi
theo về tận đây, tạm thời chưa thật sự bàn giao quân
nhưng cũng đã là quân số của F7 rồi.
9h sáng
hôm đó, để một mình chú N đi bố tôi không yên tâm
nên đã lên xe về binh trạm 15 đón tôi khi đến nơi bố
sững sờ nhìn cái doanh trại trống vắng đó.
Hỡi
ơi con ông đã bị đưa đi tận đằng nào rồi, hỏi
không ai biết con ông đã bị chuyển đi đâu, sẽ về
đơn vị nào của Quân đội.
Chỉ còn lại một
chút hy vọng ở sự may mắn và sống trong chờ đợi.
Chờ đợi ở khả năng sẵn có của con trai mình sẽ vượt
lên trên mọi hoàn cảnh của thời binh lửa đó.
Căn
cứ Lai khê với những hàng rào dây thép gai và những
ngày sống trong phập phồng lo sợ của đám lính mới D5
mới được bổ xung vào F7, đời sống của lính thì khổ
như lúc huấn luyện tại miền Bắc, cơm nửa gạo nếp
nửa gạo tẻ dính nhằng nhằng, mỗi bữa mỗi thằng 1
bát con con, đồ ăn thì không có gì đáng nhớ, tôi cũng
ăn đâu 1-2 bữa thôi nên cũng chẳng thèm biết chính xác
nó là cái gì đã là khẩu phần ăn của chúng tôi, mọi
sinh hoạt sau 2 ngày nghỉ ngơi đã bắt đầu đi vào quy
củ, đám cán bộ khung mới toàn lính cũ bị thương trên
những trận đánh bên K về, sau này tôi mới biết có cả
lính C2 D7 chúng tôi trong cái đám cán bộ khung đó, anh
em này sống thoáng hơn hơn đám cán bộ khung thời huấn
luyện.
Anh em cán bộ khung cũ đã bàn giao quân
xong, họ cũng chuẩn bị quay về đơn vị cũ, tôi đứng
ra mời mấy anh của C18 ra ngoài Lai khê ăn nhậu với nhau
một bữa cuối cùng rồi chia tay, 2 ông ở B khác trong
C18 có vẻ ngại bởi có ông đã từng đuổi theo bắt tôi
quay trở lại khi trốn về và lần đó tôi đã đi tới
gần Nho quan Ninh bình rồi, nay tôi mời đi ăn với tôi
thì ngại thật, gặp lúc tôi khùng khùng điên điên lên
chuốc cho uống vào lơ mơ rồi đập cho một trận trả
thù thì hỏng bét, nhưng anh Sướng tin tôi không bao giờ
làm thế cả nên đã đứng ra nhận lời, tôi cũng đâu
phải hạng người đó, họ làm gì cũng bởi nhiệm vụ
không để lính vô kỷ luật, trốn về như vậy thì còn
đâu kỷ cương, cũng muốn rèn luyện cho chúng tôi có
sức chịu đựng sau này thử sức trên chiến trường
thôi. Cái anh đó tên Khá, vâng là anh Khá, Sướng và
Khá toàn những cái tên với đầy hứa hẹn ở phía trước
cả.
Chiều hôm đó tôi kéo thêm thằng Hải,
Vinh lùn, anh Vũ cùng mấy anh cán bộ khung cũ kia ra quán,
lúc này bao nhiêu chuyện thời huấn luyện mới được
anh em lôi ra nói rồi cười với nhau cho vui, bọn em trêu
các anh thế nào? phá bĩnh phá đám ra sao? cái gì thật
cái gì giả? Bao nhiêu bí mật lâu nay giữ kẽ với nhau
lôi ra nói hết rồi cùng cười với nhau cả, anh em chan
hòa dốc bầu tâm sự vui như Tết, các anh cũng nói thông
cảm cho các anh cũng vì nhiệm vụ cả, chỉ còn lại mời
mọc nhau ăn nhậu một trận cho đã đời rồi ngày mai
anh ra Bắc em sang K.
Nhậu nhẹt thì các anh cũng không biết uống còn chúng tôi thì cũng chẳng ham hố gì cơ bản là ăn, ăn là chính và tất nhiên là ăn thoải mái rồi, thằng em mời và chịu trách nhiệm mà tiền nó đâu có thiếu để mời các anh một bữa ra trò trước khi chia tay.
Nhận xét
Đăng nhận xét