55. BIÊN GIỚI TÂY NAM - Trung sỹ
Chúng
tôi nhảy xe lam về nhà bác thằng Trung ở cư xá Lữ gia quận 11. Hai thằng lính ở
rừng về chìm nghỉm trong cái tấp nập nao nức chuẩn bị đón Tết Nguyên đán của một
thành phố sầm uất nhất nhì Đông nam Á. Hai bác đón chúng tôi với sự điềm tĩnh
và phải phép của dân miền Bắc đặc trưng. Nhà có hai cô con gái trạc tuổi nhưng
tôi vẫn gọi bằng chị theo thằng Trung. Các chị ấy vừa đi họp Đoàn phường về. Cứ
ríu ra ríu rít hỏi chuyện bọn tôi suốt. Tiếng Bắc pha tiếng Nam nghe hay đáo để.
Lâu không nghe tiếng con gái Việt nên tôi mặc kệ thằng Trung thao thao bất tuyệt.
Còn tôi thì im lặng nghe các chị ấy nói. Sau khi biết lý do chúng tôi về Sài
gòn và dự định ra Bắc, các bà đoàn viên kiểu mới này lập tức lôi bài Tây ra bói.
Quẻ hiện ra lồ lộ trên mặt bàn. Con K bích và con 7 bích này không hứa hẹn điều
gì tốt lành cả. Còn Q rô đây sót lại một niềm vui nho nhỏ. Thế thôi! Tóm lại là
chuyến đi lành ít dữ nhiều. Tốt nhất là chờ đợi đã!
Cũng
nhanh chóng như khi theo tôi về nước, thằng Trung đồng ý ở lại chơi Saigon vài
bữa để đi sau. Đúng là đồ điên! Vừa mới về được vài tiếng đồng hồ đã dở chứng. Quyết
định của nó càng củng cố quyết tâm của tôi. Và tôi sẽ lên đường, càng sớm càng
tốt.
Buổi tối
hôm đó ăn cơm xong, tôi lảng ra phố một mình để cho gia đình nó nói chuyện
riêng với nhau. Ngồi uống một ly rau má năm hào, tôi vừa nhẩm tính số tiền còn
lại trong túi. Có tám mươi đồng tất cả. Nếu chia đôi tôi sẽ chỉ còn bốn mươi đồng.
Không đủ tiền mua vé tàu Thống nhất là đương nhiên. Lại còn tiền ăn uống trên
tàu ba ngày ba đêm hành trình nữa (hồi đó tàu hỏa Nam Bắc chạy mất bảy hai tiếng).
Tôi thở dài… Chỉ có thể khởi hành càng sớm càng tốt. Tình thế không cho phép
trì hoãn thêm nữa. Tết đã đến sát sau lưng rồi!
Nghĩ
là làm! Thằng Trung để hết tiền cho tôi rồi hẹn đi sau. Tôi ra chợ mua một cái
áo thun dân sự mất hai chục đồng. Mặc luôn để tránh kiểm soát quân sự. Còn lại
sáu chục đồng. Nói qua để các bạn dễ hình dung là sáu chục đồng hồi đó tương
đương với 120 cái bánh mỳ không người lái (không có nhân) hoặc 45 bát phở.
Tối
hôm sau, tôi bắt xe lam ra ga Bình Triệu rồi nhảy lên tàu đi lậu vé. Chọn một
chỗ trống gần toilet, tôi đặt ba lô lên giá rồi quan sát xung quanh. Dưới gầm
ghế, những sọt trái cây, những kiện hàng vải lấp đầy không có chỗ đặt chân. Bên
cạnh tôi, chủ nhân của những kiện hàng xuyên Việt là mấy chị tuổi đã sồn sồn
chuyện trò như pháo rang.
Tàu
rùng mình chuyển bánh rồi tăng dần tốc độ. Đường ke, nhà chờ, phố xá lùi lại
loang loáng. Đúng là “đưa nhau lên tàu về quê em thấy vui hơn” thật! Chỉ còn bảy
mươi hai tiếng đồng hồ nữa là tôi sẽ gặp lại Hà nội, gặp lại những người thân
yêu của tôi. Rình rình…! Kịch kịch…! Tiếng bánh sắt reo lên ù ù giữa hai làn
ray, điểm nhịp đều đều những khi vượt qua những đoạn nối. Lập lách, tà vẹt, bù
loong đinh ốc… tất thảy cùng ca lên bài hát hồi hương.
Suốt từ
ga Nam Định về đến ga Hàng Cỏ, tôi cứ nghển cổ ngó ra ngoài. Đồng đã cấy xong gần
hết. Sương chiều mùa đông mỏng và nhẹ như tấm voan trắng đục, dịu dàng quấn
chân những rặng tre. Đây ga Bình Lục, nơi chúng tôi tắt đồng từ đơn vị huấn luyện
ra, nhảy lên toa chở đá trốn về nhà ba ngày sau khi được phát quân trang. Mặc
trên người bộ quần áo lính hồi đó về để lấy le với mấy đứa bạn gái cùng lớp. Bộ
quân phục (dù mới tinh) giống như một khẳng định rằng anh đã có một cuộc đời
phong trần và lãng mạn lắm! Khổ thân! Mới 18 tuổi đầu đã biết chó gì đâu? Ở nhà
có khi mẹ vẫn phải giặt quần đùi hộ. Thế mà ra đường vào quán nghênh ngáo bất cần
lắm! Rút điếu thuốc đang cắm ở miệng ra, vảy tàn thật điệu nghệ, viết vào không
gian hai chữ:”…Biển … Nhớ …” rồi quay sang hỏi cô bạn gái đang mắt tròn mắt dẹt
bên cạnh rằng đấy là chữ gì? Còn mồm miệng cố giữ vì suýt chết sặc khói thuốc…
Đây ga
Phủ Lý, nơi buổi chiều ngày 18/11/1978, chúng tôi lên tàu vào Nam đi chiến đấu
giữa hai hàng vệ binh lê tuốt trần. Bố Trung (lạy trời người vẫn mạnh khỏe!) -
bố của Tuấn Anh (c1-d4-e2) vốn làm tại phòng điều độ ga Hà Nội biết có đoàn tàu
quân sự đón quân ở ga này, nên theo tàu vào tận nơi để kịp giúi cho mỗi thằng
thêm ít tiền lộ phí. Và cũng để lần cuối cùng trông thấy những đứa con có thể
không bao giờ gặp lại nữa…
Những
ga xép, những cột tín hiệu đường sắt, con đường nhựa loáng nước vùn vụt trôi
qua. Đã giăng giăng cả một trời mưa bụi, Lửa đèn, bếp đỏ nhòe dần trong buổi
chiều ướt, trôi trong màn mưa mênh mông…
Nhận xét
Đăng nhận xét