49. BIÊN GIỚI TÂY NAM - Trung sỹ
Lính
tiểu đoàn 4 hét lên như di nhưng mấy thằng điếc ấy đâu có nghe tiếng. Bọn DK đại
đội 4 nổi xung đòi giá súng bắn “bắt liên lạc” lại vài trái chắc chắn bọn trên
núi nhận ra ngay! Ai còn lạ gì tính khùng của thằng Mẫn A trưởng khẩu đội này. Không
can có khi nó làm thật! Đã có lần ở phum dừa cụt nó đã định ăn thua đủ với thằng
Dung cối cũng vì chuyện bắn nhầm. Ta với ta mà còn điên với nhau như thế huống
chi là địch. Trong chiến trận, đôi khi bản năng mách bảo hành động. Thế đấy! Được
trung đoàn thông báo, bọn tiểu đoàn 5 thôi bắn xuống. Nhưng tiếng súng trên đỉnh
núi vẫn đùng đùng đến khuya.
Mọi vật
trở nên rõ ràng sáng sủa trong ánh ban mai. Khi được mở đáp án thì bài tập nào cũng
dễ. Nấu cơm sáng ăn xong, quay trở lại hướng đi hôm qua chừng nửa cây số, chúng
tôi thoát qua được cánh rừng mây và bắt đầu leo lên. Mấy cô tù binh (bây giờ chẳng
biết gọi họ thế nào) vác đạn và gánh cối đỡ cho bọn vận tải. Vừa đi vừa chí
chóe với mấy thằng lính ta cứ như dân công hỏa tuyến thời kháng chiến. Bố Thành
chính trị viên tiểu đoàn (thay anh Thưởng) trông thấy chướng mắt quá gọi lính lại
càu nhàu một lúc nên chúng nó mới thôi. Đang leo thì mấy chị ấy dừng lại, bỏ
gánh cối tạt vào bụi. Mấy đứa được giao nhiệm vụ trông coi tù binh không biết
làm thế nào cũng đành phải rúc theo, sợ chúng nó chuồn mất. Khi tất cả quay lại
đội hình thì bị mấy cha lính cũ đã có vợ rồi phỏng vấn sát sạt. Bôi bác đùa dai
quá đến mức bọn kia tức quá suýt đánh nhau…
Gần
trưa thì chúng tôi lên đến mỏm 2. Một vùng quang đãng với bình độ thoải nằm gọn
trong tầm mắt. Mỏm 2 và mỏm 1 nơi tiểu đoàn 5 đánh vào đêm qua chỉ cách nhau 1,
5 km, với đường tụ thủy là một khe suối hẹp. Hơn chục xác địch nằm rải rác trong
các lán lá, cạnh nguồn nước…Đêm qua tiểu đoàn 5 đã đánh tràn qua đây. Trong một
cái lán có cả một cặp ngà voi to tướng. Của này mà tha về được cho ông già tiện
một bộ quân cờ đánh chơi thì vô địch.
Tiểu
đoàn 4 dừng chân tại đây để mở rộng truy quét sang các mỏm lân cận cùng tiểu đoàn
5. Đại đội 1 đóng quân ở mấy cái lán cạnh suối nhỏ. Lính ta phải khiêng mấy cái
xác địch dọn ra chỗ khác chôn vì sợ ô nhiễm nguồn nước ăn duy nhất. Trên đường
từ đại đội một về tiểu đoàn bộ cũng có hai cái xác địch nằm chình ình nằm gần
trung đội 2. Bọn này lười không chịu lấp. Mấy ngày hôm sau nó sình lên hôi
không chịu được đành mang xẻng ra vừa bịt mũi vừa chôn.
Dưới
tiểu đoàn bộ, mấy thằng lính vận tải cứ nhấm nha nhấm nháy với bọn tù binh suốt.
“Đơn vị phối thuộc” bất đắc dĩ này ở với lính ta thành quen, hoàn toàn không có
ý định bỏ trốn. Mặt mũi cùng các chỉ số hình thể cũng không đến nỗi nào nếu như
không muốn nói là trông được. Thế mới bỏ mẹ! Thành ra trung đội vận tải thì
canh tù binh. Còn chính trị viên tiểu đoàn thì canh lính vận tải. Mệt với mấy ông
tướng ấy quá!
Nhận xét
Đăng nhận xét