40. BIÊN GIỚI TÂY NAM - Trung sỹ
Hôm
sau, đơn vị ra đến thị trấn Ponley. Dân bắt đầu định cư tại thị trấn ven lộ 5
này. Lúa đã xanh đồng nhưng đang kỳ giáp hạt. Dân đói và gạo thóc khan hiếm. Thị
trấn bắt đầu họp chợ và vật ngang giá chung không phải là tiền mà là gạo, thuốc
chữa bệnh và vàng. Với năm kg gạo người ta có thể đổi lấy một chỉ vàng. Một hộp
nhỏ thuốc Sunfamit, Đa-zi-năng cũng có giá trị tương đương. Một hai lon gạo bớt
ra trong khẩu phần lính cũng đủ để đổi cá tươi ăn thoải mái. Thậm chí có những
em gái trẻ rao bán mình với cái giá ”pi loong”(hai lon). Trong hoàn cảnh như thế,
liệu có ai trong chúng ta chấp nhận cuộc mua bán bi thương mà kẻ mua chắc chắn
sẽ khốn nạn hơn người bán ấy không?
Chiến
tranh, với những hệ lụy mà nó mang đến không chỉ là chết chóc hoang tàn. Tệ hại
hơn cả cái chết, nó giày xéo không thương tiếc lên nhân phẩm con người. Trong
đó, kể cả kẻ chiến thắng cũng phải ngậm ngùi. Đau xót lắm! Một lần khi ra chợ đổi
cá cho trung đội thông tin, tôi gặp một bà mẹ cứ xoắn lấy. Bà ấy đòi đổi vàng lấy
thuốc kháng sinh péniciline tiêm. Thuốc này chống nhiễm trùng cho các vết
thương, chỉ có trạm phẫu tiền phương mới có. Hỏi đổi làm gì thì trả lời ngay là
con trai bà ấy sắp chết. Rồi bà ấy khóc lóc gần như ăn vạ ngoài chợ.
Quân y
tiểu đoàn mang túi thuốc đến túp lều nát sát rạch – nơi trú ngụ của hai mẹ con
thì đã thấy một mùi khẳn thối xộc lên. Trong lều, đứa con trai đi lính Pôn pốt
(bà mẹ nói rõ ràng như thế) đang nằm thiêm thiếp. Nó bị thương vào chân. Cái
đùi đang bị hoại tử, sinh hơi, phồng lên như bắp chuối tỏa ra mùi xác chết. Vạch
mắt ra thấy đồng tử đã giãn đờ như mắt cá, thằng quân y lắc đẩu rồi tiêm cho nó
một liều giảm đau chiếu lệ. Chúng tôi để lại lều hai lon gạo rồi trở về…
Đến
ngay cả bọn địch cũng đói, cứ đêm đêm mò vào các phum, sục vào các nhà dân, vét
đi những hột thóc cuối cùng. Chiến tranh giải phóng gì cái bọn thổ phỉ ấy! Ngày
thì chúng tôi vào phum dân vận. Nhưng đến đêm lại gom về đóng độc lập gần phum
như đội hình chiến đấu. Mấy đêm trước, tiếng chó sủa rộ lên trong các phum Chay
Rum, Khon Roong. Khả năng lần này sẽ đến lượt phum Cho Long sát đội hình tiểu
đoàn đóng quân. Thóc ở đâu mà vét mãi! Ngay từ buổi chiều mấy hôm trước, tiểu
đoàn đã triển khai mấy tổ phục kích ngoài rìa phum nhưng vẫn chưa thấy chúng nó
vào. Đến lần này, tổ phục của trung đội vận tải tiểu đoàn bộ gặp may.
Mới có
sẩm tối, địch đã mò vào phum. Bảy tên địch nghênh ngang xếp hàng một đi trên đường.
Qua suối sát phum, chúng nó dừng lại kỳ cọ chân cẳng rồi chụm lại hội ý. Ngon quá!
Chọn đúng thời điểm đó, thằng Nghĩa - Bạch Đại Nghĩa, trung đội phó trung đội vận
tải siết cò khẩu B. 41. Quả đạn nổ quét bờ suối thoải, hất ngược lên một vầng lửa
da cam hình rẻ quạt. Sau tiếng nổ dữ dội nhưng trầm vọng ấy là sự im lặng hoàn
toàn. Chẳng còn gì trên bờ suối ngoài những mảnh thịt người. Khẩu RPD và năm khẩu
AK trung đội vận tải không có lý do khai hỏa. Chúng nó ào lên thu súng nhưng hầu
như cũng chẳng còn khẩu nào nguyên vẹn, toàn bị cong queo vỡ báng gần hết. Lại
còn phải lấy que gợt gợt đi những thứ dính vào rồi mang xuống suối rửa. Hôm sau,
trưởng phum Cho Long huy động bà con ra suối, đào một hố lớn rồi gom tất cả những
gì còn lại quy tập vào một hố chôn chung. Riêng thằng Nghĩa đi báo cáo thành
tích trên Quân đoàn rồi được thưởng phép. Mấy tháng sau nó mới mò vào đơn vị.
Sau trận
phục kích kinh hồn táng đởm đó, suốt một dải từ Ponley lên đến K’ra Ko trên địa
bàn hoạt động của trung đoàn 2, địch nín im thin thít. Một số gia đình vào rừng
vận động con em họ mang súng ra đầu hàng. Chính quyền phum sóc do dân bầu bắt đầu
hoạt động. Tất nhiên làm gì có trụ sở, dấu má với xà cột. Ông trưởng phum hằng
ngày vẫn đánh xe bò vào rừng đốn gỗ hay ra ruộng làm cỏ lúa. Thỉnh thoảng tạt
qua tiểu đoàn bộ đem cho mấy ống thốt nốt chua. Trung đoàn tách ra một đơn vị
giúp dân xây dựng chính quyền, lấy tên là tiểu đoàn 4B do anh Lộc làm chính trị
viên. Tiểu đoàn dân vận hỗ trợ dân bạn đủ thứ, từ thuốc chữa bệnh đến lúa giống.
Cho đến cả đẻ đái bệnh xá quân y K. 23 cũng phải xắn tay vào…
Nhận xét
Đăng nhận xét