51. BIÊN GIỚI TÂY NAM - Trung sỹ
Trở về
ga Bâmnak, tôi lên cơn sốt. Chỉ thấy lúc nóng điên người, lúc thì lại gai gai lạnh
nhưng không thấy run cầm cập rung cả võng như chúng nó. Hai hôm đầu được nghỉ
truy quét, tôi còn cố gắng gượng dậy lần ra con đập nhỏ ngay cạnh chỗ dừng chân
tạm của tiểu đoàn bộ xem thằng Hải cụt câu chạch. Đến hôm thứ ba, tôi quỵ hẳn. Nằm
li bì trên võng từ sáng đến đêm, người nóng hầm hập. Khi lấy cơm về trung đội, anh
Nhương hết dỗ lại chửi giục tôi xuống ăn. Nhưng ngồi dậy với tôi lúc đó cũng
còn khó chứ nói gì đến ăn uống.
Thằng
Tuý hy sinh, tôi lăn đùng ra ốm, trung đội thông tin thiếu người nghiêm trọng. Bấy
giờ anh ấy lùa thằng Mạnh tiểu đội trưởng 2W xuống đi với đại đội 1. Còn chính
anh ấy phải khoác máy đi theo chỉ huy tiểu đoàn. Lâu không làm máy, mật danh thì
không thuộc, tậm tà tậm tịt nên nghe ông Thào chửi thả dàn. Anh ấy sinh ra bẳn
gắt như mắm tôm. Cứ chiều tối, sau khi đi càn về là anh ấy lại ngồi ngay đầu
võng tôi. Hỏi thăm hỏi nom thì ít, càu nhàu than vãn thì nhiều. Mà tôi có nghe
thấy anh ấy nói cái gì đâu! Cái võng tôi mắc hơi chùng cạnh bờ suối, nằm rất
khó chịu nhưng chẳng còn hơi đâu mà mắc lại. Tôi đùn ra cả cõng cũng chỉ đủ sức
nhỏm dậy lấy cái quần đùi bẩn lau qua rồi thả nó trôi luôn theo suối. Mọi giác
quan, mọi xúc cảm gần như tê liệt. Cứ nằm thiêm thiếp, mắt thì he hé lúc nhắm
lúc mở nhìn vào một điểm vô định. Chẳng thấy thương cha, không thấy nhớ mẹ gì hết
nữa! Địch giá có đánh vào tận nơi có khi tôi cũng mặc mẹ nó… Thành thử anh ấy
có lầu bầu cáu kỉnh thì tôi cũng chỉ coi như con nhện con ruồi cáu mà thôi!
Sau ba
ngày sốt (bây giờ tôi vẫn nghĩ là không phải sốt rét. Vì sốt rét thì tôi lại bị
ngay tại nhà mình, lên cơn ngay giữa lòng Thủ đô nên không lạ. Chuyện này nói
sau!), tôi hoàn toàn không ăn được gì, chỉ uống nước cháo cầm hơi. Sáng ngày thứ
tư, thằng quân y tiểu đoàn (quên tên) xuống kiểm tra giật mình thấy tay tôi
thõng ra khỏi võng. Trên mặt đất là những viên thuốc nó phát cho tôi chiều hôm
trước chưa kịp uống rơi tung toé. Bấu vào người gần như không có phản ứng. Hoảng
hồn! Nó chạy sang vận tải hô cáng tôi lên bệnh xá trung đoàn.
Đêm
hôm ấy ở K. 23, tôi lơ mơ cảm thấy có người đo huyết áp cho mình. Một lát sau lại
có thêm người đến nữa. Huyết áp tụt không đo được. Các anh ấy lấy ven truyền nước.
Huyết thanh làm tôi cũng tỉnh táo dễ chịu hơn. Sáng hôm sau, tôi được đưa lên
xe tải, cùng với mấy thương bệnh binh nữa về viện 97 của sư đoàn. Một trung đội
công binh của đại đội 19 tháp tùng xe ra đến phum “rừng thị” rồi lại đi bộ trở
về.
Sư
đoàn bộ sư đoàn 9 thời gian này đóng ở sân bay Kampong Ch’nang. Viện 97 nằm sát
ngay thị xã, trong một cái phum cũ phía đông sư bộ. Tuổi còn trẻ nên tôi phục hồi
sức khoẻ nhanh chóng. Dứt đợt sốt, đến kỳ ăn trả bữa. Lúc nào tôi cũng thấy đói.
Tôi với thằng Trung - dân Sơn Tây, lính trung đoàn 3- cứ lân la xuống bếp nhặt
rau mổ cá giúp bọn anh nuôi để được chúng nó chia thêm cơm hoặc cháy.
Nhận xét
Đăng nhận xét