42. BIÊN GIỚI TÂY NAM - Trung sỹ
Mùa
mưa đang độ sung mãn nhất. Ngày nào cũng mưa, triền miên xối xả. Buổi sáng trời
còn loe nắng, nhưng độ hai, ba giờ chiều là mây đen kéo kín chân trời. Gió như
ngựa lồng cuốn theo những cơn mưa trắng trời trắng đất. Tấm nylon lính chỉ
khoác lên mình cho chiếu lệ và ngăn gió quất thôi chứ nhằm nhò gì! Áo quần hầu
như lúc nào cũng ẩm ướt. Lại trộn lẫn mồ hôi, bùn đất lúc hành quân tỏa ra cái
mùi thật khó chịu. Tấm tăng, mà có nhà thơ ví như cái “bầu trời vuông” của lính
hồi đó cũng mỏng quẹt, gió giật một lúc là các tai buộc đứt bung ra ngay. Chúng
tôi lấy dây điện thoại hoặc dây rừng buộc túm lại những góc đứt, chằng đụp cho
xong chỗ nghỉ đêm.
Tăng
thiếu hay rách quá, có thằng sáng kiến kiểu nằm chung. Tức là hai đứa mắc võng
cùng một chỗ, thằng trên thằng dưới như kiểu giường tầng của sinh viên nội trú.
Một tấm tăng lành che chung. Còn tấm tăng rách kia buộc che hướng gió tạt. Thằng
trên đang nằm thì chép miệng, bảo quê tao tháng này sắp đến cữ gặt. Tao với con
em gái vác cái vợt nylon ra đồng, cứ thấy thửa nào chưa gặt là nhào tới quơ
ngang quơ dọc một lúc là đầy châu chấu. Mang về rút đầu vặt cánh, thêm chút lá
chanh thái chỉ, cho vào chảo mỡ rang giòn nhậu hết sảy…Thằng nằm dưới im lặng
thở dài.
Nỗi nhớ
dường như cũng ngấm nước mưa, làm nhạt nhòa những gì xa xôi hoành tráng, nhưng
làm hiển hiện long lanh đến từng chi tiết những gì tưởng chừng bé nhỏ. Cái biển
số nhà quăn mép của cô bạn học chung một lớp, mảng tường tróc ngoài cổng do bọn
trẻ con đánh đáo Tết búng xu, cũng có thể là cái cành đa cụt đầu đình. “Chiều
chiều ra đứng lầu tây. Thương cô gánh nước tưới cây ngô đồng…”. Bài dân ca quê
Việt thiết tha từ cái radio ngân lên nho nhỏ trong buổi phát thanh dân ca và nhạc
cổ truyền như cào thêm vào nỗi nhớ. Tôi bắt đầu yêu và cảm dân ca từ buổi chiều
mưa xa nhà ấy. Thương gì nữa, tưới gì nữa em? Mưa rừng đã tưới đẫm hồn bọn anh
rồi…!
Thú thực
với các bạn là hồi đó tôi cũng mong dính thương phần mềm, như thằng Hiệp híp chẳng
hạn. Bị thương nhẹ thôi, chứ đừng bị nặng, và nhất là đừng có hy sinh! Sẽ được
đưa đi viện, sẽ được nghỉ mấy tháng… Mưa sẽ bay ngoài cửa kính. Còn trong phòng
ấm áp, sẽ thoảng mùi thơm dịu của quả cam do cô y tá xinh như mộng đang gọt dở…
Nhưng như tôi đã nói với các bạn, đôi khi chết được cũng khó, huống hồ bị
thương.
Trên
đường vào Ăm leng, có lần quả cối 60 nổ ngay trước mặt bọn tôi, cách có gần chục
thước. Có bốn đứa thì ba đứa dính miểng. Còn tôi cố vạch vòi sờ soạng nhưng
cũng chẳng sơ sướt gì. Không phải chỉ vì muốn bỏ đồng đội hay lui bước cầu an
gì mà với cái tư tưởng của tôi lúc đó, một vết sẹo chiến trường còn hơn tỷ lần
một tấm huân chương. Các em gái thường muốn khoe sự xinh đẹp kiều diễm hiểu
(không hiểu lắm, chắc thế!), còn những thằng trai lính như tôi thời đó, có nhu
cầu phô trương sự dày dạn và lòng dũng cảm. Mà chắc thời nào cũng vậy thôi, đấy
là đặc thù giới tính mà! Một vết sẹo là một khẳng định bằng vàng cho những câu
chuyện chiến chinh mà chiến thắng phi thường bao giờ cũng thuộc về người sở hữu
tấm “huân chương” đó.
Nhận xét
Đăng nhận xét