36. BIÊN GIỚI TÂY NAM - Trung sỹ
Từ Bâmnak
ra lộ 5 chỉ có hai con lộ đất: Lộ 28 chạy từ ga Kâmrenh (ga phía trên Bâmnak), qua
kẹp núi Tuk S’ra, gặp lộ 5 tại Kra Ko. Lộ không tên, vốn là con đường bò lớn chạy
từ ga Th’may, ga dưới ga Bâmnak ra thị trấn Ponley. Đi đường nào lộ trình cũng
tương đương 30 km toàn rừng thưa và đồng hoang không một bóng người. Đường sắt
chưa khôi phục hoạt động. Tất cả trông chờ vào xe vận tải sư đoàn và trung đoàn.
Mỗi lần chốt đường thông xe là mỗi lần đổ máu. Tuy ít nhưng cứ lai nhai kiểu “kê
cân” rất khó chịu.
Nước
mưa xuống, rừng nhiệt đới sinh sôi phát triển mãnh liệt. Có những khoảng rừng
thưa khẳng khiu khi đơn vị đi qua mới non một tháng. Khi trở lại vòm lá đã trở
nên thẫm tối. Những con đường bò mùa khô đầy bụi. Bây giờ cỏ dại đan ken che lấp
hai vệt bánh, phải khó khăn lắm mới nhận ra. Còn trên những bình độ dốc, nước
mưa chảy ào ào trên đường bò, xói đi đất đá. Lúc đó con đường bỗng trở thành
con suối một mùa. Mùa mưa đến cũng có nghĩa mùa sốt rét bắt đầu tác quái.
Đơn vị
bắt đầu có những thằng sốt nằm li bì. Quân số tác chiến bắt đầu giảm đi. Riêng
trung đội thông tin chưa bị dính ca nào. Y tá tiểu đoàn và các đại đội bắt đầu
phát thuốc Nivaquin, bắt phải uống trước mặt vì sợ chúng nó vứt thuốc đi. Không
hiểu sao hồi ấy lại có tin đồn là uống thuốc này (lính gọi là viên phòng 3) thì
sẽ chẳng thể có con được. Buổi sáng hoặc buổi trưa những ngày nghỉ truy quét, chúng
tôi thường ngủ lu bù trên võng. Anh Nhương phải đến lùa từng thằng dậy, bắt vận
động đi lại cho nó tỉnh người. Ngủ nhiều rất dễ bị sốt rét. Nhưng mà địch thì
không bị sốt rét (đó là do tôi nghĩ thế) vì nó bâu bám đơn vị rất sát.
Tại
bình độ 100 trong kẹp núi Pean Sas, khi đại đội 1 rời đi lùng sục, địch mò hẳn
vào chỗ đóng quân lúc sáng. Có một cái chum sứt lớn, lính đại đội 1 thái măng ngâm
chua với ớt rừng để ăn dần. Bọn nó vớt hết sạch măng, sau đó cũng đập tan cái
chum, hệt như cách chúng tôi cư xử với những chum muối của chúng nó. Vừa tức vừa
buồn cười!
Quân số
hao hụt trong chiến đấu, nay càng hao hụt thêm vì sốt rét. Đại đội 1 mà tôi đi máy
lúc này chỉ còn khoảng gần 30 người, kể cả thông tin đi phối thuộc. Có những
trung đội chỉ còn 6 tay súng. Đại đội lại phải san bớt người ở các trung đội
khác sang. Ban đêm, mỗi B gác 2 vọng từ chập tối. Chỉ huy sở và cối 60 cũng phải
gác, trừ cán bộ đại đội. Nhưng thấy anh em vất vả quá, các anh ấy cũng chia phần
thức đêm với lính. Đi truy quét, chúi rừng rậm ngủ thì gác thế nào cũng xong. Còn
dừng chân tại các phum cũ, các giao lộ đường bò, không thằng nào dám bỏ gác. Có
buổi sáng thức dậy, đang lào xào thu võng thì chúng nó bắn rát vào đơn vị. Đại
đội chia cánh vận động lên thì địch đã chạy. Tại chỗ địch bắn vào đội hình lúc
nãy đếm được 12 cái cọc phụ mắc võng. Đêm hôm qua, đã có 6 thằng địch ngủ cạnh
đại đội 1, cách có 40m, cứ như một B phối thuộc vậy. Anh Chính ”tréc” thè lưỡi
trợn mắt, hất hàm dọa bọn tôi: “Thấy chưa?!”.
Một
đêm, đúng ca gác của tôi, gần hết ca tự nhiên đau bụng quá. Tôi lần về võng, lục
ba lô lấy vội mấy cái phong bì thư. Để làm gì chắc các bạn đã biết. Bên phải là
B2, bên trái là B3. Lò mò sang hai hướng ấy chúng nó tưởng địch quất cho bỏ mẹ!
Thế là tôi cứ thẳng hướng gác của mình tiến lên. Qua khỏi đội hình chừng 15m, nhớ
lại chuyện ngủ chung với địch hôm trước. Tôi không dám mò lên nữa, ngồi luôn xuống
làm công việc giải thoát đại tràng. Xong xuôi khoan khoái, rờ quanh thấy một nửa
cái vỏ dừa tươi. Tôi vớ lấy, úp lên cái sản phẩm cuối cùng của bộ máy tiêu hoá.
Hết ca! Về bấu thằng Căn liên lạc dậy thay rồi chui vào võng.
Nằm được
một lát, chưa kịp ngủ lại thấy thằng Căn mò về bấu anh Chính ”tréc” đại đội trưởng:
“Anh ơi! Dậy! Địch ở rất gần!”. “Sao mày biết?”. “Có mùi phân tươi, anh ạ!”. Quả
đúng là trong không khí cuối gió, mùi phân người thoang thoảng. Ông Chính dậy
ngay, bảo thằng Căn luồn xuống các B báo động. Tôi nằm im re, không dám nói gì!
Đến sáng, đội hình thận trọng bung ra. Vẫn không thể phát hiện được cái mùi đặc
biệt ấy từ đâu? Dòm ngó loanh quanh một lúc, thằng Dung cối quả quyết vung chân
đá tung cái vỏ dừa. Nó vênh mặt nhìn quanh, đắc ý hệt Colombus tìm ra châu Mỹ. Bên
trong cái vỏ dừa, kèm theo những thứ không tiện nói là cả một cái phong bì. Hàng
chữ nắn nót trên đó tố cáo ngay chủ nhân của nó: “To Xuân Tùng – Hòm thư 4R……”.
Vâng! Tôi tên là Tùng thưa các bạn! Phải giới thiệu tên mình trong cái hoàn cảnh
đặc biệt như thế này quả là không tiện lắm! Nhưng nó cũng là sự thật, như tất cả
những sự kiện tôi đã kể với các bạn trong trang viết này! Cho đến tận bây giờ gặp
nhau, bọn tôi vẫn nhắc lại rồi không nhịn được cười.
Nhận xét
Đăng nhận xét