50. BIÊN GIỚI TÂY NAM - Trung sỹ
Đêm cuối
mùa mưa trên độ cao này rất lạnh. Tôi với thằng Căn nằm úp thìa trên sạp tre trong
lán địch, đắp chung cả hai tấm đắp nhưng cũng không ngủ được. Gió và hơi lạnh luồn
qua những khe hở dưới sạp cù vào sườn buốt giá. Dưới các trung đội lính không
ngủ được vì rét, phải đốt lửa sưởi sát võng nằm cho ấm.
Một lần,
đang thiu thiu ngủ thì phía dưới trung đội 2, tiếng thằng Minh đen kêu toáng lên:
“Địch vào! Em trúng đạn bắn tỉa rồi!”. Cả đại đội nổ súng ầm ầm. Tôi ôm máy chạy
như biến ra khỏi lán đang đốt lửa vì sợ nó thổi B. 40. Thằng Phượng bọ y tá chạy
xuống b2 thấy Minh đen ôm ngực quằn quại đau đớn lắm. Nó hỏi bị thương chỗ nào
thì thằng này thều thào chỉ ngay vào ngực. Đêm tối, không rõ vết thương ra sao.
Phượng bọ cuốn băng thật chặt vào ngực nó rồi hô anh em cáng xuống quân y tiểu
đoàn bộ. Đến nơi, lấy kéo cắt băng, bấm đèn pin soi kiểm tra mãi không thấy vết
thương đâu. Chỉ có một chỗ tấy và hơi rớm máu. Thì ra chúng nó bẻ đạn nhóm lửa
sưởi, vất cả cát tut vào trong đống than. Chắc cái hạt nẻ nó nổ văng vào. Lúc
trở về đại đội, nó bị mấy thằng khiêng chửi quá trời. Gặp nhau bây giờ chúng
tôi nhắc lại vẫn còn quê độ. Hôm sau lại xảy ra một chuyện ly kỳ không kém.
Lúc buổi
chiều tối, đại đội 1 bắn thử đạn cối. Thằng Dung cầm quả đạn thả vào nòng. Tiếng
đề pa nghe “phọp” một cái. Quả đạn cối 60 vọt ra khỏi nòng, bay cao khoảng 20m,
lúc lắc cái đuôi rồi cắm xuống đúng vị trí trung đội 3. Bọn này vừa ăn cơm vừa
nhìn xem bắn thử thấy thế quăng bát chạy tóe ra. Quả đạn nổ cái “rầm!”. Thằng
Thành bị một miểng trúng mông mừng hơn cưới vợ. Mọi người xúm lại khẩu cối xem
xét. Đứa thì đổ cho đạn, đứa đổ cho liều… Anh Lược lẳng lặng đến xách khẩu cối
dốc ngược xuống. Nước trong nòng đổ ra òng ọc, đen sì. Cơn mưa ban sáng không đứa
nào đậy nòng mới đến nông nỗi đấy. Riêng cái thằng Dung này cực kỳ vô duyên, toàn
chơi quân mình vố nào ra vố đấy. Gọi là Dung “kỳ đà” cũng chẳng oan!
Nằm tại núi 701 gần một tuần, sau khi tổ chức lùng sục thêm không có kết quả, tiểu đoàn 4 rút quân sau khi đốt sạch những thứ gì đốt được của địch trên đỉnh núi. Kết thúc một cuộc hành quân toàn những chuyện vớ vẩn và vô duyên. Sớm tinh mơ ngày lên đường, trong khi tiểu đoàn cùng các đại đội chuẩn bị hành quân thì một tiếng nổ thật căng xé tan sự tĩnh lặng của rừng núi. Anh Thào lập tức kêu 2w gọi ngay xuống các đại đội. Tất cả đều nghe tốt. Chỉ có đại đội 1 là không trả lời. Một linh cảm xấu làm tim tôi thắt lại. Mày làm sao thế Tuý ơi?
Chiều hôm qua, lúc
thu dây về tiểu đoàn bộ, tôi và anh Ky còn gặp nó ở chỗ hai thằng địch chết đầu
b2. Nó đi lĩnh pin về đại đội, gặp chúng tôi còn nhe răng cười… Anh Nhương giằng
lấy tổ hợp máy tiểu đoàn của thằng Mạnh. Hết gọi “Bến Cầu- Bến Cát 01!”lại gào
lên trực tiếp: “Tuý đâu? Tuý đâu? Tuý ơi…!”. Truyền đạt vừa kịp chạy đã thấy
lính đại đội 1 võng hai võng đẫm máu về tiểu đoàn. Thằng Tuý và anh Quang râu
chính trị viên đã hy sinh. Hai anh em đi tè chuẩn bị lên đường thì thằng Tuý đá
mìn. Quả mìn KP. 2 địch gài từ trước, sau khung nhà cháy, cạnh hòn đá lớn bìa rừng
cách chỉ huy sở đại đội 1 chỉ khoảng gần 10m. Tôi và anh Ky cũng thường xuyên ra
đấy tè bậy khi trực máy hữu tuyến ở đại đội 1, nhưng chẳng hiểu sao lại không
vướng.
Anh
Quang bị thương hôm đại 1 mất chốt hồi tháng tư, đi viện rồi được giải quyết về
phép, mới cưới vợ xong. Còn thằng Tuý người huyện Ý Yên, Hà nam ninh, học sinh chuyên
văn hẳn hoi. Nó có thể đọc thuộc lòng từng trích đoạn “Đi săn” trong “Chiến tranh
và Hoà bình” không hề vấp váp. Bảng mật danh mới trong khi chúng nó ôm đầu vã mồ
hôi hột cố mà thuộc thì nó chỉ vài hôm là làu làu… Quả mìn quá ác nghiệt! Những
người anh, người đồng đội quá thân thương! Thằng Đồng Huế liên lạc khóc ồ ồ như
cha chết, ôm khư khư cái túi mìn đựng đồ của anh Quang. Tôi nghiến răng lại
nhưng nước mắt vẫn cứ giàn giụa… Chỉ còn anh Thành chính trị viên tiểu đoàn là
còn bình tĩnh, bảo anh em lau mặt rồi quấn băng lại cho liệt sĩ thật cẩn thận, đừng
để máu chảy ra nữa.
Bầu trời
cao điểm 701 có xanh như bầu trời Austerlitz không Tuý ơi…!???
Nhận xét
Đăng nhận xét