53. BIÊN GIỚI TÂY NAM - Trung sỹ
Tại vườn
hoa cạnh sân vận động thị xã Kampong Ch’nang buổi sáng hôm ấy có hai người lính
ngồi chờ xe để trở về đơn vị. Chẳng nói thì các bạn cũng biết. Đấy là tôi và thằng
Trung. Hai thằng cùng được ra viện một ngày. Chờ suốt từ sáng đến gần trưa mà
chỉ thấy xe xuôi Ph’nom Penh, không thấy xe ngược. Bụng đã hơi ngon ngót. Tôi
quay sang bảo thằng Trung: “Lần này mà lại gặp xe xuôi nữa thì tao với mày đi về
nhà!”. Rất tự nhiên, nó đồng ý cái rụp. Cứ như là nếu không ăn cơm thì ăn cháo
vậy! Thế đấy!
Có những
quyết định quan trọng thì tôi lại xử lý rất bản năng và nhanh chóng. Và lần này
thì lại thấy xe xuôi. Tiếng động cơ rền rền như tấu lên Symphony số 5 của Beethoven.
Đúng là Định Mệnh rồi! Vì nếu có xe ngược thì chắc chắn chúng tôi sẽ trở về đơn
vị. Có một xúc cảm hồi hương mơ hồ rộn ràng thoảng qua trong trí não. Nào! Bây giờ
thì mình đi về nhà! Không một chút lưỡng lự, tôi giơ tay vẫy. Đoàn xe ba chiếc
dừng lại ngay. Anh lái xe đứng tuổi chạy xe đầu thò cổ ra hỏi giọng Quảng Ngãi
hơi khó nghe: “Các em đi đâu?”
- Về
Việt nam!
- Lính
sư mấy?
- Sư
9!
- Ra
viện à? Chơi nhau được không?”.
Chẳng
ai bảo ai, tôi với thằng Trung cùng thè lưỡi ra. Tôi chỉ tay xuống vết sẹo dưới
chân. Anh lái xe bật cười, mở ca bin lấy hai khẩu AK đầy nhóc 2 băng đạn, vứt
cho bọn tôi rồi chỉ tay lên thùng. Chúng tôi leo lên ngay không khách khí. Các
bố này thấy có lính chiến đi nhờ xe thì rất khoái, yên tâm hơn hẳn trong trường
hợp bị phục kích.
Mấy chiếc
xe chạy lòng vòng rồi đỗ lại một quán ăn ba Tàu gần chợ. Anh tài xế nhe răng cười:
“Ăn đã chú em!” rồi lôi bọn tôi vào quán. Mấy thằng thương binh chưa ra viện đi
chợ thị xã chơi thấy thế xúm vào nhao nhao hỏi: “Phé à?”. Tôi gật đầu xác nhận.
Thế là thằng Nghĩa Hải Hưng d5 trung đoàn 2, thằng Đực và mấy thằng lính Bến
Tre bên trung đoàn 1(không còn nhớ nổi tên) lộn túi còn bao nhiêu tiền gom vét
lại đưa cả cho tôi. Anh Tư tài xế Thấy vậy thương quá kéo tuốt cả bọn vào trong
quán chiêu đãi mỗi thằng một đĩa cơm chiên to sụ. Lại thêm hai lit rượu nữa. Cơm
rượu xong xuôi lúc anh Tư đứng dậy thanh toán thì bị thằng Đực kéo tay lại. Nó
móc ở bụng ra quả da láng loại tức thì đặt cái cốp lên mặt bàn rồi bảo cha chủ
quán ba Tàu: “Các anh đây bỏ xương bỏ máu mà chưa có dịp tính tiền. Bây giờ các
anh ấy vội về. Tui cứ đặt tạm trái da láng này ở đây làm tin! Thanh toán sau!”.
Mẹ cái thằng Lỗ Trí Đực này uống vào bầy hầy quá! Trò xưa như Trái Đất!
Thấy
cha chủ quán mặt xanh như đít ếch, nó càng sấn lại làm già. Tay nó rút chốt cái
phựt rồi quăng sang bên kia đường. Tay kia bóp cái mỏ vịt cứ dúi vào bụng chủ
quán. “Này! Cầm lấy!”. Cha này lạy như tế sao. Lúc đó nó mới cười hề hề rồi thò
tay vào túi, móc ra một cái chốt khác cắm vào chỗ cũ. Kiểu đùa quá trớn kinh chết
mẹ! Đến lúc này, khi anh Tư đưa tiền cha chủ quán cũng dứt khoát không nhận nữa,
với lý do ủng hộ bộ đội Việt nam. Thằng này lại trừng mắt lên doạ, cha ấy lại vội
vàng cầm lấy tiền.
Bỡn cợt
nhau như thế để làm gì hả mày? Với người này nó chỉ là trò đùa vô thưởng vô phạt.
Với kẻ khác nó là sự tổn thương khó mà xoá bỏ. Chiến tranh chẳng phải trò đùa! Chua
chát lắm…!
Và bây
giờ thì lên đường. Đã gần một năm trôi qua, trở lại con đường này với biết bao điều
thay đổi. Con đường vẫn thế, đầy những ổ gà ổ trâu nên xe chạy chậm. Hành trình
trở về khiến chúng tôi hưng phấn. Hai thằng cứ đứng bám thành xe háo hức ngó
quanh.
Nhận xét
Đăng nhận xét