8. BIÊN GIỚI TÂY NAM - Trung sỹ
Những
quả sóc ăn làm rụng ngọt đến nhức răng. Ban ngày, tôi vào nhà một ông già sống độc
thân chơi. Ông già đãi tôi món khô cá lìm kìm nướng nhậu với nước thốt nốt chua.
Để làm được thức uống trứ danh này (được mệnh danh là bia Pochentong) là cả một
kỳ công. Đầu tiên, người ta đi chặt những cây tre già có gióng rất đều, tỉa
cành đi rồi buộc áp vào thân cây thốt nốt. Có những cây có thể cao hơn 20m nên
phải hai, ba cây tre mới leo đến ngon cây. Hoa thốt nốt ra buồng. Người ta dùng
hai thanh tre cứng kẹp lấy cuống hoa. Ngày nào cũng kẹp cho đến khi cuống hoa
thốt nốt mọng lên, ứa ra nước là cắt cuống, treo ống lố ô vào. Sáng hôm sau đã
đầy ống nước ngọt, dùng để nấu đường.
Còn muốn
làm nước thốt nốt chua, bỏ thêm vào ống mấy mảnh vỏ cây có tác dụng lên men
(tôi không biết là vỏ cây gì), là có bia Pochentong uống ngay. Thứ nước này
sinh ga rất mạnh. Tôi đã chứng kiến có lần lính ta mang một can 20 lit nước thốt
nốt chua ra sân phơi nắng để uống cho thêm bốc. Một lát sau, cái can nhựa từ từ
phồng lên hết cỡ rồi nổ cái bùm. Mấy thằng không biết gì xách súng chạy toé ra,
tưởng địch tập kích. Thế là công toi… nghỉ uống.
Ngồi uống
một vài bát, mặt tôi đã thấy nong nóng. Anh Ky, với thứ ngoại ngữ bằng tay, hỏi
cụ già công nghệ chế tác mồi nhậu. Cụ già dẫn chúng tôi ra sông. Một con thuyền
nhỏ, một cái te bằng tre đan gióng trước mũi thuyền. Đàn cá kìm đang ve vẩy ngược
sóng. Thân hình chúng trông giống như quả tên lửa, gần như trong suốt với cái mồm
dài ngoằng. Một con to nhất đàn đang cặp ngang một con cá nhỏ bằng cái miệng đặc
biệt ấy. Te từ từ nâng lên. Xong rồi! Mang về làm sạch, phơi qua một nắng và
đưa lên gác bếp xông khói. Không còn gì phải bàn nữa…!
Đã gần
Tết Nguyên đán. Gió chướng lao rao trên các vòm lá. Buổi đêm lạnh nên hay ngót
bụng thèm ăn. Dường như không chịu được nữa, anh Tuấn còi, trung đội phó thông tin
sai tôi với thằng Tường lé mò xuống trại gà. Vừa sờ lườn được vài con thì hướng
tiểu đoàn thấy có ánh đèn pin loang loáng đi xuống. Bỏ mẹ! Tôi với thằng Tường
vội trèo ngay lên sàn gà đậu, nằm im không dám thở. Anh Thào, tiểu đoàn phó
cùng thằng Điệp liên lạc đang xuống kiểm tra. Tay vung vẩy khẩu K. 59, anh ấy
quát hú họa: “Mấy thằng mò gà đâu ra ngay! Tao bắn bể sọ! “Im lặng đến nghẹt thở.
Đám gà mé bên kia tự nhiên loác quác. Ánh đèn rê theo hướng ấy, quét đi quét lại
vài lần. Có cái gì buồn buồn ngang lưng. Tôi rờ rẫm chạm phải cái gì lành lạnh
bỗng rủn người hất xuống. “Xoạch! Phì… phì ì …!”Thằng Điệp quay ngoắt lại, lia
đèn vào chỗ phát ra tiếng động. Một con rắn hổ mang đang lắc lư trên nền đất. Nó
lia đèn loanh quanh một chút rồi chĩa thẳng vào mặt tôi. Hai thằng im lặng nhìn
nhau nửa giây rồi ánh đèn chĩa ra hướng khác. “Rắn! Thủ trưởng ạ! Nó vào mò trứng
gà thôi!”.
Tiếng chân bước xa dần. Tôi và thằng Tường tụt xuống. Đêm lạnh nhưng mồ hôi ra ướt đẫm cả người. Hai thằng bóp cổ chết năm con gà mái tha về trung đội. Nước đã sôi sùng sục. Tuấn còi chửi “Làm chó gì mà lâu thế?“ Tôi nói không ra hơi, chỉ tay về hướng tiểu đoàn. Anh Hoạch chồm dậy, dụi bớt lửa. Bố Nhương lấy tấm liếp thốt nốt che chắn xung quanh rồi sai thằng Vỹ ra gác. Lông gà và lòng mề chôn ngay. Một lát sau, nồi cháo thịt gà nhiều hơn gạo đã ngấu. Cả trung đội đang sì sụp ăn vụng bỗng giật nảy mình. Thằng Điệp liên lạc, không biết bằng cách nào, đã đứng lù lù trước đống lửa. Nó nhe răng cười và chìa bát sắt ra. Hú hồn! Mẹ thằng này khôn thật! Cả về sau này, có lẽ chẳng còn bát cháo gà nào với tôi, ngon như thế nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét