61. ĐỜI QUÂN NGŨ - hồi ký của CCB Đức Cường - F320
Tết đó tôi về quê và lập tức tìm về nhà nàng. Nhưng
nàng không về quê ăn tết mà đã vào nam nhận công tác và đã quyết định sang
ngang. Khi tôi đến, mẹ Lam Giang đưa cho tôi một bức thư, bên ngoài có dòng chữ
“nếu anh cường đến thì mẹ đưa cho anh bức thư này”. Xé vội phong bì, dòng chữ
quen thuộc hiện lên:
“gửi người lính từ chiến trường trở về...
Em vẫn từng đợi anh, đã từng đợi anh... Nhưng
càng trông chờ càng mất hút. Bao cánh thư đi không một lời trở lại. Và em đoán
được điều gì... Đò đã xuôi về nơi bến mới, bến cũ thôi chờ dù dạ vẫn khăng
khăng... Xin gửi lại anh, sự ngưỡng mộ, sự chờ mong, niềm hi vọng, cả những ước
ao... Gửi lại anh tình yêu màu áo lính, tình yêu âm thầm trong những cánh thư
đi.
Hai chúng ta như hai dòng sông song hành ra biển
lớn. Hẹn gặp ở kiếp nào... LG”
Tôi thẫn thờ như mất một thứ gì quý giá, thiêng
liêng lắm. Lá thư từ từ rơi xuống mà tôi đâu có hay. Tưởng rằng, thứ quý giá ấy
đã ở trong tầm tay, đó là quyền sở hữu của tôi như ngày xưa đồng đội vẫn nghĩ rằng
những bức thư của lam giang là quyền sở hữu của tôi vậy! Tại sao? Tại sao? Tôi biết trách ai? Trách tôi
không ngỏ lời? Có nhất thiết phải nói lời yêu thương nữa không khi những bức
thư kia đã thay ngàn lời muốn nói? Con gái họ cần một lời nói “anh yêu em” đến
như vậy sao? Và không nói ra câu ấy nghĩa là không có tất cả, tất cả đều là vô
nghĩa?
Vẳng bên tai tôi vẫn là tiếng hát ngọt ngào của
ngày đầu gặp gỡ “... Em vẫn từng đợi anh, trên những chặng đường quen. Tiếng
hát ai xao động, thoảng mùi hương êm đềm. Kỉ niệm đầu tiên vẫn còn đâu đó... “
Vậy là khép lại cánh cửa một trái tim!
***
25 năm
sau...
Tình cờ,
tôi đọc được những dòng này “... Thưa các anh các chị, em không phải là ccb
nhưng trong trái tim em luôn nồng nàn tình yêu dành cho lính, trong sắc màu em
yêu luôn có màu xanh áo lính và trong những tên gọi yêu thương tôn kính luôn có
người lính cụ hồ! “
Một linh
giác sâu thẳm trong tôi thức dậy. Tôi biết đó là ai!
Xin hết các bác ạ!
Công
và tội
Trong bài viết “đi tìm liệt sỹ mất tích “. Khi trở về khu vực cao điểm 200 (my mút) tìm thi hài mất tích của đ/c sơn. Tôi có nói rằng sẽ kể lại câu chuyện bi tráng này sau. Vậy hôm nay duccuong xin kể. Nếu một lý do nào đó nói rằng không nên kể câu chuyện này bởi sự phản cảm thì các đ/c chí cũng lượng thứ bỏ qua. Bởi dẫu sao câu chuyện này xảy ra trong đại đội trinh sát sư đoàn 320a năm 1978 tại huyện my mút tỉnh công phong chàm.
Khi
tôi viết những dòng này lòng đau như cắt bởi nhân vật chính trong trang viết là
một người lính trong đoàn quân đã góp công viết lên trang sử hào hùng của sư
đoàn 320a còn ở trong tù. Anh đã mang trọng tội cách đây 6 năm cũng vì từ cái
tính ngang tàng bướng bỉnh “chẳng sợ ai “từ ngày còn là chiến sỹ vẫn chưa chữa
được. Nên trong đời thường sống buông thả dẫn đến vi phạm pháp luật.
Nhưng
cái phần đẹp đến hào hùng khi anh còn là chiến sỹ trinh sát c20 f320a thì thật
đáng khen. Đó là một chiến sỹ lì lợm gan dạ. Tôi xin kể một câu chuyện bi tráng
trong rất nhiều mẩu chuyện về chiến tranh mà những ai ở c20f320a trong những
năm 1978-1979 đều biết.
Đó là
khoảng tháng 9/ 1978 chúng tôi mới vào trú quân tại cao điểm 200 thuộc huyện my
mút tỉnh công phông chàm. (cách biên giới việt nam khoảng 20km). Cũng chính tại
nơi này đồng chí hoan chính trị viên đại đội đã hy sinh do dẫm phải mìn khi đi
tìm vị trí đặt khẩu đại liên bảo vệ nguồn nước cho đại đội và các đơn vị lân cận.
Một buổi
chiều trời đã chạng vạng tối. Chúng tôi được thông báo có sáu đ/c tân binh được
bổ sung vào đại đội. Tất cả đều là người tỉnh hà nam ninh. Tiểu đội tôi được bổ
sung thêm một người. Một lúc sau tôi thấy anh tỉnh tiểu đội trưởng dẫn đồng chí
này về và chỉ nơi mắc võng, cạnh võng của tôi nằm. Cả hai chúng tôi cùng chung
một gốc cây cao su nhưng đối đầu nhau. Do trời đã tối, trong rừng cao su lại
càng tối hơn. Vả lại muỗi trong rừng cao su thì nhiều vô kể nên tôi chỉ ngồi
trong võng đã mắc màn hỏi sang chứ không nhìn thấy mặt. Sau vài câu tìm hiểu xã
giao, tôi được biết đồng chí đó tên là sơn, nhập ngũ đầu năm 1978. Chúng tôi đi
ngủ sớm để tối còn phải gác. Đến gần sáng tôi nge tiếng đ/c tiểu đội trưởng gọi:
- sơn.
Dậy chuẩn bị đi công tác!
Không
có nhiệm vụ nên khi tôi dậy thì anh em đã lên đường. Hỏi mới biết trong tiểu đội
có bốn đ/c (và thêm một đ/c thông tin 2w ở tiểu đội thông tin) đi vào bám địch
trong khu vực bản xa la (tên trên bản đồ).
Ngay
chiều tối hôm đó đồng chí đại đội trưởng Lê thanh Trung thông báo cho toàn đại
đội biết, toán trinh sát bị địch phục kích hiện thất lạc trong rừng. Ba đồng
chí đã lên máy báo cáo về đại đội. Còn hai đồng chí hiện bị lạc trong vùng địch,
đó là đ/c Viết và đ/c Sơn.
Nhận xét
Đăng nhận xét