49. Phần 1: Biên giới Tây nam - Từ Đức Cơ đến Chùa Prết Vi Hia
Tôi về
f bộ để nhận quà Tết cho anh em, nói chung là cũng đủ các món để vui Tết: đường,
sữa, thuốc lá, kẹo…khi ngang qua SCH Sư đoàn, thấy tôi khệ nệ mang hàng tết, Tư
lệnh Sư đoàn Đại tá Phạm Bân kêu tôi lại, và cho 2 gói thuốc lá thơm Thủ đô (in
hình Chùa Một Cột) để làm quà cho anh em (sau này tôi được biết chính ông đã chỉ
đạo cho bộ phận Hậu cần cấp gấp đôi tiêu chuẩn cho bộ phận Trinh sát. ) Chính ủy
Lê Lung cho thêm 2 chai rượu chát.
Trên
đường về, khi qua ngầm của đơn vị pháo 37 ly vào giờ cơm trưa, anh em mời ở lại
ăn cơm, có ít thịt heo rừng, tôi mang một chai rượu ra đãi anh em, cả bộ phận
chốt ngầm hôm đó ai cũng vui hẳn lên.
Bữa
cơm chiều, có chút thịt rừng của anh em pháo 37, cộng với ly rượu chát ai cũng
phấn khởi, thấy anh em trinh sát hô dô… dô… Thủ trưởng Giữa d trưởng d3, bưng
chén cơm chạy sang, cũng làm một ngụm nhỏ, tất cả mọi người đều vui trong ngày
mừng muộn năm mới.
Trước
khi đi hội ý trên d bộ d3, tôi phát cho anh em mỗi người điếu thuốc thơm, cả
khu rừng như được bừng tỉnh với hương vị thơm ngát mùi thuốc lá Thủ đô. Anh em
trong miền
Nam
hầu như không chuộng thuốc miền Bắc, vì nó nhẹ không đủ độ ép phê, họ vẫn chuộng
thuốc lá đen như Đà Lạt hay Hoa Mai hơn.
Anh Bảo c trưởng c10 (nổi danh là con sâu thuốc) khi ngồi vào bàn họp nói ngay “Ông nào có thuốc Bắc bỏ ra, đừng chơi xấu với anh em “. Khi cuộc giao ban kết thúc, anh Bảo lại một lần nữa khẳng định là có mùi thuốc miền Bắc, anh đoán ra ngay vì hậu cần đâu có cấp thuốc thơm cho đơn vị, quay sang tôi anh mỉm cười và bảo “Ông trinh sát! Đừng chơi xấu mà, ông mới về Sư bộ sáng nay, chắc o bế các thủ trưởng, điếu đóm với Hậu cần, chia sẻ cho anh em chút hương thơm quả ngọt… “Tôi móc gói thuốc trong túi áo ra, chia cho mỗi người một điếu, nhưng D trưởng bảo hút chung, dành lại vài điếu để nói chuyện phiếm với nhau tới khuya.
Máy
bay Thái Lan vẫn thả pháo sáng liên tục, cả bầu trời sáng rực, ngồi dưới gốc
cây Bằng lăng cổ thụ khoảng 5, 6 người ôm, anh em nói chuyện tới khi hết phần đọc
truyện đêm khuya của Đài TNVN, ban ngày các đơn vị vẫn công tác bình thường, có
bộ phận tuần tra xa, bộ phận tuần tra gần, lo đào hầm hố công sự, và hầu như
cũng không còn ai quan tâm gì đến những ngày Tết đầu tiên trong cuộc đời lính.
P/s: Bài
viết này kết thúc giai đoạn I “Nhiệm vụ dân tộc “.
Giai
đoạn II: “Preah Vihear – Những năm tháng huyền thoại “Sư đoàn 307 và các đơn vị
khác của QK5 như F2, F315, Đoàn 5504 tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng …thực hiện “Nghĩa
vụ Quốc tế “giúp bạn xây dựng và củng cố chính quyền tỉnh Preah Vihear, trong
đó có những trận đánh mang tính chiến lược của MT 579.
CON ĐƯỜNG
TỬ THẦN TRÊN ĐẤT THÁI LAN
Cuối
tháng 2/1979, từ vị trí đài quan sát phía tây Chùa Preah Vihear, chúng tôi phát
hiện trong nhiều ngày liền, dân chúng tập trung sát biên giới rất đông, bộ phận
trinh sát báo cáo tình hình cho SCH e95 và BTM Sư đoàn, trực tiếp trưởng ban
tác chiến f đến nơi quan sát và đưa ra nhận định: Có thể Thái Lan lùa dân qua
biên giới để hồi hương, cũng như khả năng Pốt lùa dân làm bia đỡ đạn để tấn
công ta. Tư lệnh Phạm Bân chỉ thị bộ phận trinh sát phối thuộc cùng e95, bám
sát mục tiêu cùng với các đơn vị bộ binh của d1 e95, khóa cửa biên giới khu vực
phía đông Chùa. Cùng với 15 anh em trinh sát e95, chúng tôi vượt qua biên giới
để quan sát tình hình. Khu vực chúng lùa dân là khu vực thoải nhất của các bình
độ quanh khu vực chùa, bám theo các khe suối và tảng đá trên bình độ, chúng tôi
phát hiện những xác chết đã thối rửa còn trơ bộ xương nằm rải rác trên dọc đường
mòn qua biên giới. Quan sát kỹ hơn để có nhận định chính xác là quanh khu vực
này có dấu vết của các loại mảnh mìn, và chúng tôi kết luận là trước đây trên
đường qua đất Thái, dân đã bị vướng mìn (vị trí này sau tháng 4/1979 là bãi mìn
số 1 của anh em trung đoàn 20 CANDVT, khi e95 bàn giao cho e20 để đi truy quét
khu vực Anlongveng mùa mưa 1979). Lợi dụng ánh sáng của đèn hỏa châu máy bay
Thái thả vào ban đêm, chúng tôi vượt qua biên giới với giới hạn tối đa khoảng
2km, phát hiện dân tập trung dọc theo con đường lộ chạy lên cổng chùa Preah
Vihear, với chiều dài gần 1km, ước tính cả nghìn người. Tảng sáng chúng tôi rút
về bên này biên giới và phục kích các vị trí then chốt, từ vị trí này chúng tôi
nghe toàn bộ các động tĩnh. Khoảng trưa thì nghe tiếng súng nổ và khu vực này hỗn
náo lên, có cả tiếng khóc la của dân…súng nổ càng lúc càng gần và chúng tôi báo
về BTM f. Chúng tôi vẫn được lệnh quan sát và nắm tình hình khu vực, báo cáo
cho f tọa độ, vì có khả năng f sẽ dùng tới pháo binh nếu cần thiết, cùng với
các loại hỏa lực khác. Dưới chân núi hỏa lực của d1 như cối 82, 120 đã chuẩn bị.
Một đoàn người đông đúc bắt đầu đến đường biên, chúng tôi chia làm hai nhóm, một
nhóm bám phía sau đội hình dân và nhóm khác chận đầu để quan sát.
Từ vị trí
phía sau, chúng tôi phát hiện khoảng 100 tên lính Thái, đang dùng súng tiểu
liên AR15 bắn chỉ thiên để lùa dân vượt qua biên giới, như vậy ý định của địch
đã rõ. Chúng tôi báo về e95… một cảnh hết sức tàn nhẫn là khi đoàn người đến đường
biên giới, lính Thái lan xả súng bắn vào dân với mục đích đốc thúc dân đi nhanh
hơn để tránh đạn của chúng. Những thân người ngã xuống, những tiếng khóc kêu la,
trước mắt chúng tôi là cảnh tượng hãi hùng…và càng hãi hùng kinh khủng hơn là
khi chạy tránh đạn của lính Thái, đoàn người đã lọt vào bãi mìn (không hiểu bãi
mìn này do lính Thái hay Pốt gài) những tiếng nổ liên tục, những thân người bay
lên cùng bụi mù đất cát, tiếng kêu khóc thét gào cùng những tiếng kêu rên rỉ giữa
bãi mìn, cảnh hoảng loạn như trong phim chứ không tin là thật. Nghe súng nổ SCH
e95 điện hỏi chúng tôi liên tục, khi nắm tình hình chắc chắn, chúng tôi được lệnh
không được nổ súng vì lực lượng ta ít hơn địch, và khi biết là địch chỉ lùa dân
chứ không có ý định tấn công ta, chúng tôi mới được rút về bên đất Campuchia.
Nhận xét
Đăng nhận xét