26. Phần 1: Biên giới Tây nam - Từ Đức Cơ đến Chùa Prết Vi Hia
Anh em
d1 tràn ra mặt đường, bước qua những xác chết của địch với đủ tư thế…ta thu dọn
chiến trường. C1 tiến theo đường 19 về phía trước 200m chờ lệnh và c2 cảnh giới
hai bên đường, c3 giải quyết công tác thương binh tử sĩ đưa anh em ra mặt đường
và lùi lại sau, chờ anh em d3.
Tiểu
đoàn 1 sau khi vượt sông lại mất thêm 12 chiến sĩ, cơ bản là C2 (7) bị thương
không thể chiến đấu được 5 (anh em nào còn có khả năng chiến đấu được thì theo
đơn vị và được bộ phận quân y săn sóc trên đường hành quân, anh em nặng sẽ được
máy bay trực thăng chuyển về tuyến sau ngay trong ngày), cơ bản bị đạn cối của
chúng.
Củng cố
đội hình xong, và bàn giao cho anh em d3 e95, chúng tôi lại tiếp tục hành quân
về phía trước. Và cũng không biết rằng chỉ trong 30 phút nữa, chúng tôi bị
chúng chặn đánh trên con đường tiến về Stung Treng, nơi có dòng Mê Kông. Mang nặng
phù sa khi chảy vào đất Việt… tạo thành Cửu Long giang hùng vĩ.
Đội
hình vẫn theo nhiệm vụ tiến về phía trước, theo thư tự: Trinh sát f, d + c1 +
c3 + D bộ + c2 + Ts 95. Bộ phận trinh sát đi đầu và c1 cách nhau 50 – 100m gồm
8 người.
Đi được
chừng 2km, bỗng tôi phát hiện có cái gì chạy dưới chân mình, tôi nhìn kỹ thì
…giời ơi…dây điện. Tôi cho anh em dừng lại…báo hiệu anh Ts đi đầu quay lại. Nhưng
không kịp. Chúng bắn liên tiếp hai quả B vào bộ phận đi đầu…hai đ/c Trinh sát f
hi sinh. Tưởng là anh em bị thương, tôi và anh Vĩnh (lính 1976 quê Duy an, Duy
Xuyên, Quảng nam) bò lên băng bó cho anh em…một loạt 12. 7 ly chát chúa vang
lên, anh Vĩnh bị thương vào chân, máu vọt ra đầm đìa, đạn cày vào gốc cây lổm
chổm… (nếu không có gốc cây này. Sẽ không có Kỹ sư Vĩnh hôm nay) anh Vĩnh thấy
gì hoảng quá ú ớ nói không được. Tay chỉ về chỗ anh Hùng và Nhàn hi sinh. Tôi thấy
một tốp áo đen. Liền lướt cho một băng AK và 2 trái 67 liền, và phía sau các Ts
của d1 cũng hỗ trợ…hai thằng Pốt chồng lên Hùng và Nhàn…Súng nổ rộ lên từ hướng
trước mặt. Máu anh Vĩnh ra nhiều mặt tái nhợt… Bộ phận phía sau của ta cũng bắt
đầu tấn công lại, cối 82 của c4 đã phát hỏa…nhưng hỏa lực và xung lực ta đều ít
hơn nó. Quay lại phía sau, tôi thấy anh Chăn (CTV c1) chỉ cho tôi vận động ra
sát đường 19. Khi ra đường, tôi cũng đã thấy anh em d3 gồm c9 và c10 tiếp cận
khu vực. Anh Chăn cho BB c1 lên đưa tử sĩ ra đường, chính anh bế anh Nhàn, dưới
sự chi viện cùa anh em c1. Mìn nổ bụi mù bụi cát bay xào xào không thấy gì (sau
này mới biết là mìn quét mở đường). Tham mưu trưởng e95 gọi trực tiếp trên máy
PRC 25, cho anh em lùi lại phía sau bám theo trục 19, riêng C3 vòng sâu vào
trong rừng, cảnh giới cũng như có chức năng chận địch, không cho địch đánh vòng
phía sườn của ta, và c9, 10 d3 vượt bên phải đường 19, vòng sâu lên phía trên, không
cho chúng bám mặt đường…
Pháo
binh phát hỏa. Cách đội hình 200m với cường độ cao… Chúng dùng DKZ, cối 120, 82
và 12. 7 ly bắn phản lại về hướng ta…toàn bộ trận địa bụi mù, không thấy gì
ngoài khói và bụi giữa trưa nắng gắt, tạo một cảm giác khó chịu…anh em ta xung
quanh có người trúng đạn của địch ngã xuống, trong đó có anh Diệc chính trị
viên phó C1.
Pháo
binh bắn chừng 10 phút thì ngưng, nhưng hỏa lực của chúng vẫn còn mạnh chứ chưa
giảm nhiều…
Nằm
cùng với c1 sát đường, tôi thấy từ xa có bóng xe và…M113, 4 chiếc M113 chạy với
tốc độ cao bụi mù cuốn phía sau, đến nỗi không thấy xe …TMT e95 chạy ra lệnh xe
dừng lại, chỉ huy xe tiếp cận mục tiêu theo hướng c9, c10 d3. Nghe tiếng xe, chúng
càng bắn dữ dội vào hướng ta…tôi chỉ kịp nghe trong máy, lệnh của TMT e95 “Bám
lưng nó mà đánh”.
M 113
càn ngang vào đội hình địch. Bên hông và phía sau là anh em d3, lực lượng ta và
địch cách nhau một khoảng cách khá hẹp…anh em d3 dưới sự yểm trợ của súng máy
trên xe M113, thọc giữa đội hình địch và bắt đầu có sự hoảng loạn trong hàng
ngũ địch. Chúng chạy loạn xạ, thậm chí ở vị trí c1, nuôi quân Hứa Văn Kiềm còn
tiêu diệt được một thằng Pốt già, chạy hoảng vào vị trí ta. Trước sự càn quét của
xe tăng và BB ta, địch có hiện tượng tháo chạy về một phum gần đó…chúng chạy
vào bìa rừng già và đưa cối vào một bình độ cao, bắn trả ta, yểm trợ cho đồng bọn
chúng rút chạy, bộ binh ta chùn bước trước đợt hỏa lực này của chúng.
Pháo
binh ta lần này là 155mm, nện liên tục vào khu vực chúng rút chạy, M113 và c9
nhanh chóng vận động vào chiếm phum này, và hai bên chạm mặt nhau ngay giữa
phum…dứt tiếng pháo, tiếng nổ càng lúc càng rộ lên ở hướng c3 d1, và ta nhận định
là đã dồn chúng vào đường cùng. Liên tục truy kích cho đến khi ngưng tiếng súng.
Khoảng 2 giờ chiều đội hình cơ bản của Sư đoàn dừng lại tại vị trí này.
Tiểu
đoàn 9 e29 tiếp tục tiến về phía trước bên phải đường 19 khoảng 5km thì dừng lại
bảo vệ đội hình phía sau.
Căn cứ
vào diễn biến trận đánh, ta nhận định như sau:
1. Địch tổ chức phục kích ta trên suốt tuyến QL 19 từ cầu Srepok, chúng bố trí các đoạn xa nhau, nhằm đánh đoàn xe hành tiến của ta với lực lượng cấp Trung đoàn, và có khả năng phía trước địch vẫn còn, và lực lượng chúng tương đối mạnh.
2. Có thể một lực lượng lớn của địch đang chuẩn bị vượt sông Mê Kông, và đây là lực lượng đánh chặn ta ngay từ xa.
Cách xử
lý như sau:
+ Sử dụng
d7, d8 (e29) d3 d2 (e95) hành quân song song hai bên theo trục đường 19 cách trục
đường 200m, nhanh chóng hành quân trong đêm về Mê Kông.
+ Pháo
binh chiến dịch và Sư đoàn chuẩn bị tối đa cho các đơn vị.
+ d1 (e95), d9 (e29) bảo vệ bộ phận phía sau của Sư đoàn. (trừ bộ phận trinh sát F)
Kết
thúc trận đánh
+ Ta
diệt gần trăm tên địch trong trận này thu nhiều vũ khí (có 2 cối 82).
+ Bên
ta hi sinh 21 đ/c, bị thương tôi không rõ vì sau đó tôi lên đường cùng d2 e95.
Đây chính là những trận đánh, mang tính điển hình của d1 e95, trong chiến tranh bảo vệ biên giới Tây nam, và là những căn cứ để 3 năm sau đó, đơn vị được tặng thưởng Danh hiệu cao quý “Đơn vị anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân”.
Nhận xét
Đăng nhận xét