43. Phần 1: Biên giới Tây nam - Từ Đức Cơ đến Chùa Prết Vi Hia

 

TIẾN VỀ CHÙA PREAH VIHEAR.

Sau khi đánh tan nhóm địch ở Rolum Thma, chúng tôi trở về Choamkhsan… qua khỏi phum chừng hơn 1 km, chúng tôi nghe tiếng súng nổ rộ lên từ phía trước, TMT 95 điện về hỏi, và được trả lời là d2 đang truy kích, địch biết là ta đánh Thma nên không về phum, mà chạy tán loạn vào trong rừng (chúng tập trung về Phum Char) d3 chỉ truy kích địch được một đoạn và quay về.

Trong thị trấn Choamkhsan, đội địch vận đang làm công tác tuyên truyền. Đây là một thị trấn tương đối trù phú, nhà cửa kiểu xưa, có vườn cây ăn trái và dân đông đúc. Khoảng mấy trăm dân đang tập trung để nghe Cán bộ của bạn nói chuyện về cương lĩnh của Mặt trận Cách Mạng Campuchia.

Chúng tôi vừa đến Phum, thì đội hình cơ giới và tăng cũng vừa đến, anh em d1 đang tranh thủ hạ ba lô để nghỉ ngoài đầu Phum.

Tranh thủ thời gian, tôi mở nốt phong lương khô ăn bữa trưa, vì có nghe là đội hình trinh sát và BTM e 95 sẽ tiếp tục hành quân về hướng Chùa Preah Vihear ngay trong chiều nay. Khoảng gần 3 giờ chiều 11/1, đội hình d3 tiếp tục lên đường. Từ thị trấn tiến về Chùa, đường khá tốt, có lẽ trong thời của Pốt, con đường này thường xuyên sử dụng. Đi ngược lên hướng bắc gần biên giới, rừng có vẻ rậm hơn và ít rừng khộp, nên cũng đỡ được phần nào cái nắng mùa khô. Được sự hộ tống của xe tăng, đội hình tiến về phía trước không gặp sự kháng cự nào của địch, vượt qua phum Chong Krang, đội hình tăng và bộ phận Bb hộ tống quay lại Choamkhsan, và chúng tôi hành quân xuyên rừng về hướng bắc, vượt qua ngã ba đường 120 và lộ 69 chùng hơn cây số, chúng tôi triển khai đội hình nghỉ, chờ anh em đặc công từ hướng Phnom Tabeng lên.

Vì nằm trong tầm pháo của địch từ biên giới, chúng tôi phải đưa đội hình vào khu rừng rậm, phân tán và phục đường.

Khoảng 9 giờ tối, chúng tôi nhận được lệnh đón anh em đặc công, đang hành quân bám theo trục đường. Gặp nhau hai bên cùng hội ý, thống nhất theo mệnh lệnh, là đội hình hành quân ngay trong đêm, để tiếp cận với ngôi chùa cổ kính này, vì ban ngày hành quân sẽ bị lộ, vì khu vực gần biên giới rừng rừng khộp đã rụng hết lá cũng như nhiều bãi rừng thưa, dễ bị chúng phát hiện.

Trăng sáng…trời mát mẻ… rừng thưa… anh em được nghỉ ngơi chút đỉnh, nên đội hình hành quân khá nhanh, đội hình đi cách mặt đường khoảng hơn 100m, và sau gần ba giờ ta đã tiếp cận với khu vực, mà xưa kia trong thời hoàng kim của mình, Sihanouk đã cho xây một ngôi nhà, để dừng chân trong các đợt đi tham quan của nhà vua, cách chân núi chừng 3 km.

Để bảo đảm bí mật chúng tôi di chuyển đội hình về khu rừng rậm bao quanh một cái bãi lầy. Toàn bộ đội hình triển khai bí mật, quan sát con đường để nắm tình hình của địch. Nơi đây vẫn còn địch, chúng vẫn còn đi lại nhưng với số lượng ít, cơ bản chúng quan sát theo trục đường, để chặn đánh ta từ xa. Thấy ở gần đường có khả năng dễ lộ, TMT95 di chuyển đội hình vào sâu trong rừng, vòng theo phía phải của bãi lầy và nằm chờ lệnh. Qua một đêm và một ngày theo dõi chúng tôi thấy không có động tĩnh gì của địch, chúng cũng đi lại rất thận trọng, và với số lượng không đáng kể.

Gần tối, đội hình di chuyển về phía chân dãy Dangrek. Xuyên qua những cánh rừng già, khoảng một giờ sau chúng tôi đã tiếp cận với chân núi.

Phương án tác chiến được thông qua: Đội hình Bb sẽ bố trí dưới chân núi, phục kích con đường chính lên Chùa (sau này ta gọi là đường vận động số 1), có nhiệm vụ tấn công quân chi viện của địch nếu tình huống xấu xảy ra. Bộ phận đặc công sẽ chia thành ba hướng tấn công lên Chùa, một theo đường chính (đường Vđ số 1) một bộ phận tấn công cách đường chính về phía Nam – tây Nam (đường Vđ số 2) chừng 200m, và bộ phận thứ ba ở hướng chính tây ngôi đền (đường Vđ số 3 sau này là đường chi viện của c2 d1). Tôi được phân công theo đường chính, dẫn anh em đặc công tấn công mục tiêu.

Phương án tác chiến theo trục đường (đường số 1) như sau: Toàn đội hình sẽ bám theo sườn núi thành ba nhóm, hai nhóm trong rừng và một nhóm theo đường chính, nhóm theo đường chính xuất phát sau đội hình chừng một giờ, tuyệt đối không bám vào các dây leo vì qua quan sát buổi chiều, chúng tôi đã phát hiện địch treo cối trên các dây leo, chỉ cần động mạnh là cối sẽ rớt và chạm nổ ngay (phía dưới toàn là đá), cứ cách 50 m sẽ có một đặc công bám ra mặt đường, nằm phục và nghe ngóng tình hình, bắt liên lạc với anh em theo đường chính.

Đúng giờ G các bộ phận xuất phát.

 

ĐÁNH CHIẾM MỤC TIÊU CUỐI CÙNG: CHÙA PREAH VIHEAR

Phải công nhận anh em đặc công ta tài thật, sức nhanh nhẹn và sự dẻo dai hơn hẳn chúng tôi nhiều lắm. Bò theo các anh trên một sườn đồi, có lúc thì thoải, có lúc dựng đứng, quả là điều nan giải, bám sát theo các anh, người tôi mệt nhoài, và cố gắng lắm mới đuổi kịp, những bàn chân bám vào đất một cách vững chắc, sức rướng mạnh mẽ làm cho anh em trinh sát bám theo cực kỳ vất vả.

Trăng vẫn sáng vằng vặc, ánh trăng mờ ảo xuyên qua tán cây cành lá, làm cho cảnh rừng núi có phần huyền diệu, những ngọn gió vô tình thổi cũng làm cho anh em đỡ mệt. Tay cầm chắc địa bàn, tôi cố giữ không cho lệch góc phương vị, xác định chính xác tiến độ tiếp cận với vị trí, không cho phép bất cứ một sai sót nào dù nhỏ, có những đoạn anh em chúng tôi trượt lên trượt xuống 2-3 lần mới leo lên được, tay bám vào cây để đu lên rát cả đôi tay. Đêm vẫn tĩnh lặng… không nghe động tĩnh gì… và đội hình vẫn cứ tiến lên. Khoảng lưng chừng đồi, được lệnh dừng lại nghỉ, tôi tranh thủ bò ra trục đường chính cùng 2 anh đặc công, để liên lạc với anh em bám theo đường chính, ra đến đầu đường, tôi gặp một cầu thang bằng gỗ chừng hơn 100 bậc, mỗi bậc cách nhau chừng 25cm… chỉ chờ chưa đến 5 phút, đã thấy anh em xuất hiện… bóng dáng họ trong đêm lúc ẩn lúc hiện… những tảng đá như được mài sẵn lót trên đường đi, dưới ánh trăng cũng ánh lên những sắc màu là lạ. Hớp một ngụm nước, chúng tôi tiếp tục…càng lên cao, độ dốc càng lớn, càng phải dùng nhiều sức lực để vượt qua.

Trăng đỉnh đầu, chúng tôi tiếp cận vách đá cuối cùng của ngôi Chùa danh tiếng này, đứng dưới nhìn lên, một cảnh đẹp hùng vĩ về đêm…với những đám mây trôi lởn vởn trên đầu… dùng đèn pin xác định vị trí xong, thống nhất phương án tấn công, vị C trưởng ra lệnh leo vách đá. Do trinh sát không trang bị vật leo vách núi, cũng như kỹ năng leo, hơn nữa phần việc của trinh sát cơ bản đã xong, tôi men theo vách đá tiến ra đường chính… khoảng 10 phút sau, bộ phận đi đường chính đã gặp anh em trinh sát, theo yêu cầu của đặc công, chúng tôi bám sát vách đá và cùng với nhóm đường bám theo sau.

Những dáng người treo trên vách đá âm thầm lặng lẽ, từng bước chậm rãi bám mục tiêu, chúng tôi cũng men theo anh em đường chính, bò dưới những bậc thang cuối cùng để leo lên đỉnh. Một tiếng ho vang lên, tất cả im lặng chuẩn bị…một thằng lính gác của chúng đang đứng trên đầu chúng tôi, đi qua đi lại.

Những giây phút chờ đợi căng thẳng…10…20…30 phút, trôi qua trong sự yên tĩnh đáng sợ… Bỗng những tiếng nổ chát chúa từ hướng chính tây của ngôi đền vang lên, liên tục…liên tục… không có tiếng súng đáp trả, chừng 5 phút cũng là những tiếng nổ của hướng Nam và Tây nam, tiếng nổ nghe gần hơn, thấy ánh sáng lóe lên của tiếng nổ…Những tiếng nổ dồn dập trên đỉnh đầu…bắt đầu có những tiếng AK, B40 của địch nổ đứt quãng, một quả đạn nổ ngay đầu cầu thang phía trên chúng tôi, mảnh bay vèo vèo…những bước chân chạy thình thịch…ba thằng địch chạy xuống hướng cầu thang cuối cùng và bắn về phía trên cách chúng tôi chỉ gần 10m…những loạt đạn AK vang lên nghe chói tai (do gần và bắn tà âm) đạn trúng vào vách đá tóe lửa…có lẽ một thằng địch bị trúng đạn AK của ta, lăn theo cầu thang và nằm tại chân cầu thang, cách tôi chưa đầy 5m, một trái pháo sáng ném xuống cầu thang (ám hiệu ta đã làm chủ phía trên)

Tiếp theo...

Nhận xét