40. Phần 1: Biên giới Tây nam - Từ Đức Cơ đến Chùa Prết Vi Hia
ĐÊM DỪNG
CHÂN Ở CHHEP.
Đêm
9/1, trăng gần rằm…phải nói trăng giữa mùa khô đẹp kỳ lạ. Trời không chút mây. Có
lẽ mây cũng sợ cái lò lửa của ban ngày nên cũng chạy đâu mất.
Nằm
phía sau đội hình d3 cùng đơn vị tăng, tôi cùng bác tài xế mắc võng cạnh nhau
tâm sự chuyện đời … Bố lôi ra bao Tam Đảo mới cứng, chút trà còn sót lại trong
ngăn buồng lái, tôi xuống bếp kiếm tí nước sôi. Giữa đường gặp Bố TMT 95…nhìn
nhau cười cười…tôi còn lạ gì…chờ em 5 phút Thủ trưởng nhé.
Hãm
trà xong, ông chỉ làm một ngụm, rồi nhón lấy mấy điếu Tam Đảo…vẫn cứ câu nói
nghìn thu không đổi “Không có thuốc tớ đánh đé…được! “rồi lặng lẽ về SCH 95.
Bữa
cơm chiều nay sao đầm ấm thế…mấy chục anh em cả tăng và trinh sát, chung nhau một
nồi canh chua lá giang + cá hộp…ngon quá, vừa thổi vừa húp sột sột…mấy ông c10
d3 cũng chạy sang. Cho em miếng nước canh. Biết tôi còn lá giang c trưởng c10
cho anh nuôi nấu nồi canh chua lá giang + ốc bươu (ốc bươu đã xào xong chờ chia
cho các B), chiều nay trên đường truy kích địch dọc bờ hồ các lính ta kiếm cũng
khá ốc bươu, con nào con nấy to bằng cái bát bộ đội, và thêm mấy con cá lóc
bông bằng cổ tay dọc bờ bãi lầy…chỉ cần có thêm chút canh, không khí tự nhiên
khác ngay…lâu lắm rồi còn gì nữa…bát canh chua trên đường chiến dịch giữa mùa
khô…quý cả ngàn vàng.
Bất chợt
tôi nghĩ đến bát canh chua quê nhà…cũng với lá giang và chút mắm ruốc tự tay mẹ
làm…sôi lên …nhấc xuống bếp… dọn lên…cả nhà quây quần bên mâm cơm chiều…bữa cơm
gia đình đã vắng mặt con.
Lá
giang quê mình cũng mọc trên những ngọn đồi nắng cháy gió lửa miền trung, vị
chua của nó mang theo hơi biển, vị mặn của muối quê mình, còn mang cả vị ngọt
tình yêu của mẹ…lá giang gắn bó với mọi người từ lúc ấu thơ, đến khi lìa xa cõi
đời, chỉ biết mỗi lá giang…
Và em…
Những
buổi chiều lên đồi hái lá giang…những bước trượt ngã cả vô tình lẫn cố ý…để hai
ta có cớ cầm tay nhau giữa mọi người…chiều về khi em không còn khăn che mặt…gương
mặt của em đẹp như một thiên thần…làn tóc xỏa tung bay trước gió che lấp một phần
gương mặt…đôi mắt mơ màng nhìn những cơn sóng biển xa xa đang đổ vào bờ… đôi mắt
dễ đưa ta vào lạc lối … “
Trăng
lên gần đỉnh đầu…
Thủ
trưởng Toàn e95 gọi tôi lên nhận nhiệm vụ. Trong căn lều bạt căng dưới tán cây
xoài, có đủ các cơ quan của e95 và các trợ lý của f đi theo cánh quân, tôi
chính thức nhận nhiệm vụ về Ban tác chiến của Sư đoàn, nhũng anh em trinh sát f
còn lại nhập về BTM e95, nhiệm vụ còn lại do trinh sát e95 đảm nhiệm (sau này
tôi mới biết, ông cố giữ lại những anh em trinh sát f, vì trên chặng đường chiến
dịch anh em trinh sát f đã có những tổn thất, đến lúc này chỉ còn 5 anh em). Trong
căn lều bạt, tôi được ông cho phép đọc bức điện của C trưởng trinh sát f, gửi
cho anh em đi phối thuộc cùng e95, và tôi hiểu tại sao trên cánh quân của e95, trinh
sát f không có cán bộ C theo cùng …vị C trưởng có tầm bao quát về nhận xét thực
lực con người, biết nhìn xa trông rộng, chuẩn bị một cách chu đáo cho chiến dịch.
Và trên cả là tấm lòng với anh em đồng đội.
Tôi trở
về vị trí và troằn trọc mãi không ngủ được, nhiệm vụ còn lại của cánh quân trên
đường chiến dịch quá nặng, trên bản đồ của bờ tây sông Mê Kông, đi đến đích cuối
cùng là Chùa Preah Vihear, chỉ còn lại e95, những chấm đỏ…những đường vẽ ngoằn
ngoèo trên bản đồ…là những nhiệm vụ của cả một trung đoàn đang lao về phía trước.
Trong
mơ…những chiếc tăng hùng dũng lao lên…những cung đường bụi mù đất đỏ bazan…những
cánh rừng khộp đang khô cháy…những sông suối không còn giọt nước…và những gương
mặt sạm đi vì nắng gió của chiến trường.
HÀNH
TRÌNH CHHEP- PHUM CHUNH.
Khoảng
hơn 7 giờ sáng ngày 10/1 đội hình xuất phát.
Thứ tự
hành quân: Tăng + dbb2 + dbb1 + trợ chiến e, f + dbb3.
Tôi và
2 trinh sát f (Phương râu (Hà Nội) và Tính (Phú Khánh) đi trên chiếc tăng thứ 2
của đội hình.
Đường
126 lên đường 2 quẹo trái về đường 69 (trên bản đồ đường 69 chạy dọc theo dãy
Dangrek tới tận Phum Samrong của tỉnh Xiêm Riệp, qua căn cứ Anlongveng, cao điểm
547) lại rừng khộp nắng cháy da người, và những con đường bụi mù…
Đội
hình hành tiến khá chậm, địch cưa cây to đổ ngang đường dày đặc, anh em tăng phải
càn, để có đường cho xe Bb vượt qua, may quá chúng không gài mìn lại. Đoạn đường
69 này, trên bản đồ có quá nhiều đường rẽ, nhưng có lẽ thời Pốt không sử dụng
nên cũng không thấy trên thực địa. Ngồi cạnh anh súng máy của tăng, với gương mặt
lầm lì…cả tuyến đường không có lời nào, thỉnh thoảng chỗ nào nghi vấn anh cho
vài loạt đạn, trên đường lính Pốt vứt lại các loại đạn và nhiều thứ khác kể cả
xe máy. Dấu vết xe bò vẫn còn mới, bụi đường chưa phủ qua, chứng tỏ chúng rút
chạy cũng chỉ ngày hôm trước, khi ta tiến đánh Damphiet.
Đội
hình hành tiến trên con đường không thấy còn sự sống, không thấy Phum nào trên
đường, hai bên là rừng Khộp và nắng, cỏ khô vàng cháy, vài ụ mối lá giang và
cây ngót rừng đang mùa ra lá xanh tươi. Càng về hướng bắc đường càng xấu và khô
cằn.
Đến trưa,
gặp một khu rừng già tôi báo về SCH e95 xin cho đội hình nghỉ trưa. Được lệnh dừng
lại, tôi nhảy xuống xe chạy về SCH, thì thấy TMT e95 đi bộ về hướng tôi, cùng một
số cán bộ của Ban tác chiến…đội hình nghỉ được triển khai.
Tăng
và thiết giáp đầu và cuối đội hình, ở giữa hỏa lực cối, DKZ, 12. 7, 120 mm đều
được giá lên chuẩn bị tấn công sang hai bên đường.
Nhìn
những gương mặt hốc hác vì nắng và khô, mặt anh nào cũng đỏ gay, những cặp mắt
thâm sâu vì thiếu ngủ, quần áo xộc xệch vì trải qua nhiều trận đánh, những đợt
vận động đánh địch, nhìn những người lính mà thấy chạnh lòng …chỉ có sức trẻ mới
có thể vượt qua những khó khăn khắc nghiệt này.
Sau giờ
nghỉ đội hình lại lên đường, vượt qua những cung đường khó khăn, với bao con đường
cắt lộ 69 ngang dọc, anh em trinh sát phải nhảy lên nhảy xuống liên tục để xác
định đường đi… với bao vất vả gian nan, cũng may trên đường chúng tôi không gặp
một sự kháng cự nào của địch, tất cả là sự yên tĩnh trong cảnh giác cao độ.
Xế chiều,
chúng tôi đến Phum Chunh, một Phum cũng mang dáng dấp hoang tàn như nhiều Phum
khác ở miền Tây Campuchia, hình như trong thời của Pốt những phum này không có
dân ở, dấu vết còn lại là những ngôi nhà hoang phế, những vườn cây ăn trái cỏ mọc
um tùm cả những lối đi.
Đội
hình dừng lại nghỉ đêm ở đây, buổi chiều rám vàng ở hướng Tây, trong cảnh hoang
tàn, không thể nào diễn tả lại nỗi buồn, nỗi nhớ nhà của những buổi chiều ấy, chỉ
biết rằng nhiệm vụ phía trước còn nhiều cam go người lính phải vượt qua.
Đêm ấy
trong chiếc xe tăng, BTM e95 họp và xác định cho nhiệm vụ như sau:
+ Đơn
vị đặc công đã đánh Phum Thbeng Mienchey thủ phủ của tỉnh Preah Vihear.
+ Đội
hình cách thị trấn Choam Khsan khoảng 30km, đây là thị trấn cuối cùng trên đường
hành tiến, là huyện cuối cùng của khu vực chiến dịch đảm nhiệm, nên có thể địch
sẽ chặn đánh ta.
+ Trước
khi vào Choam Khsan đội hình sẽ vượt qua một cái cầu, mùa này còn nước khá nhiều,
có thể địch sẽ chặn ta ngay cầu này, để chúng có thời gian rút chạy về bên kia
biên giới Thái.
+ Nhiệm
vụ chính là phải tiếp cận cây cầu này ngay trong đêm nay (khoảng hơn 10km), ém
quân để bảo vệ cho ngày mai sang ngầm, và đơn vị được chọn là dbb2 với hỏa lực
nhẹ cơ động, trong tình huống xấu, SCH sẽ chi viện tối đa đến mức có thể, để yểm
trợ cho đơn vị đánh chiếm cầu.
Lại
lên đường ngay trong đêm, với một nhiệm vụ vô cùng căng thẳng.
Nhận xét
Đăng nhận xét