17. Phần 1: Biên giới Tây nam - Từ Đức Cơ đến Chùa Prết Vi Hia
Sau cuộc
họp, thủ trưởng và anh em trinh sát chúng tôi lên mỏm đá cao nhất, ông phải mặc
áo giáp vì sợ chúng bắn tỉa, chúng tôi cảnh giới bốn hướng đề phòng bất trắc, ông
dùng ống nhòm quan sát địa hình, nhìn bản đồ, nhẩm tính, giao hội các điểm.
Trên
đường về, chúng tôi gặp anh em vận tải của f và của e 29 đang chuyển hàng lên
chốt. Đi bên ông, không thấy ông nói gì… có vẻ trầm ngâm lắm. Về đến f bộ Thủ
trưởng mời anh em trinh sát vào hầm nổi của ông, cho mỗi anh em gói Tam đảo, gửi
cho cả C một chai rượu, để anh em liên hoan vào chiều nay theo phân công của f
(giờ giấc liên hoan do ban TM của f sắp xếp).
Về đến
đơn vị, tôi thấy nhiều anh em cả cũ lẫn mới, vẫn còn thiếu b3, vì đang phối hợp
cùng trinh sát f309, xây dựng tọa độ cho các đơn vị đánh hiệp đồng binh chủng.
Khi
anh em về đủ, mọi thứ đều được mang ra, lính cũ và lính mới gặp nhau vui vẻ, những
câu chuyện trong hơn tháng qua giờ mới đem ra kể, cả đơn vị có 3 chai rượu, mỗi
người chỉ được một ly nhỏ, kỷ niệm ngày sinh nhật của người lính. Các anh em
bên đơn vị quanh f bộ, cũng sang cùng vui với đơn vị.
Lần đầu
tiên tôi thấy anh em đủ mặt, tối hôm đó chúng tôi xuống hầm tâm sự không ngủ, và
không biết rằng trên Ban Tham Mưu Sư đoàn, đang vạch những mũi tên của các cánh
quân, chuẩn bị đánh sâu vào nội địa Campuchia.
“Trong
mơ, tôi thấy bóng hồng nơi quê nhà. Khóc! Giọt nước mắt sẽ tan thành hoài niệm của thời
gian, sẽ thành muối mặn, thành vô tư sóng biển quê mình, để vơi đầy năm tháng
cũng vì nhau! Em hãy đợi anh về như bao người tình của lính trong chiến tranh!
“.
Tiếng
pháo bắn cầm canh vào buổi sáng sớm, đã đánh thức chúng tôi dậy, chui ra khỏi hầm,
đã nhìn thấy các anh em gác ca chót, đang ngồi uống nước trà cùng BCH. Trên tay
C trưởng là tấm bản đồ màu xanh mới tinh, một ngày mới bắt đầu …những ngày cuối
tháng 12/1978.
CHIẾN
DỊCH BẮT ĐẦU.
Sau
ngày 22/12 chúng tôi thấy hướng 309 đánh dữ, pháo binh QK 105 ở Xa – Xb và 155 ở
ngầm Ô gia đao gần như là bắn suốt ngày, với một cường độ khốc liệt, đánh ở hướng
bắc đường 19 khu vực Phi nay, nhưng 307 chưa thấy triển khai gì, có một sự di
chuyển quân rầm rộ, do chúng tôi ở cách đường 19 khoảng 500m, nên cũng khó biết
điều gì xảy ra, ban đêm tiếng xe hướng đồn 23 hoạt động liên tục cả đêm.
Ngày
25/12, chúng tôi có đi tuần xung quanh f bộ, khi về khu vực e31, thấy có xuất
hiện anh em đội mũ rằn ri, là chúng tôi biết là có đơn vị đặc công (sau ngày
tông tấn công mới biết là 198 từ bắc mới vào, anh em quê Hòa Bình và Nam Định
là nhiều) .
Khoảng
9 giờ sáng ngày 26/12/1978, pháo binh các cỡ của ta bắt đầu bắn vào sâu trong nội
địa, dọc theo QL 19, tiếng súng đã vang lên rầm rộ từ hướng f 309.
Điện của
Sư đoàn cho toàn C trinh sát về SCH Sư đoàn nhận nhiệm vụ, ngay cả chúng tôi là
người trong cuộc, cũng không biết rằng cuộc tổng tấn công đã bắt đầu…e812 f 309
đã mở màn đánh các trọng điểm của địch dọc theo đường 19, thời đó đánh giặc
cũng vui lắm, chúng ta chỉ ráng giữ an toàn tuyệt đối đường 19, phía trước chốt
tiền tiêu của e29 chừng vài cây số, địch có chiếu phim ta cũng kệ, cho nên chốt
29 là điểm mà địch hay viếng thăm nhất, có ngày đến 5, 6 lần, và chúng ta chưa
bao giờ bị chọc thủng, hình như chúng không đủ lực lượng để đánh tranh giành với
ta như đầu năm 1978.
Đội
hình C trinh sát tập trung trước BTM Sư đoàn, phân chia nhiệm vụ trong chớp
nhoáng, và b của tôi đi phối thuộc cùng e95 mũi chủ công của Sư đoàn, có nhiệm
vụ đánh luồn phía bắc đường 19, hỗ trợ cho 309 đánh thọc sâu theo đường 19, mọi
yêu cầu của nhiệm vụ được giữ bí mật tuyệt đối cho đến giờ nổ súng…Chúng tôi cắt
đường về hướng SCH e95 cách đó chừng hơn 2km. Khi đến nơi, thì anh em 95 đã chuẩn
bị sẵn mọi thứ, và các d của e95 hành quân ra đường 19, hợp nhau tại chốt của
d9 e31.
Anh
Trường giao nhiệm vụ cho tôi là người cắt đường đầu tiên, mũi tên hình vòng
cung đã được BTM Sư đoàn vẽ lên bản đồ… tôi nhận địa bàn và cắt ngang qua đường
19.
Đoàn
quân đi trong lặng lẽ, xuyên rừng khoảng cách của đội hình luôn được giữ vững. Ánh
nắng của trời tây nguyên mùa khô rất gay gắt, nhưng khi đi trong rừng thì dịu hẳn
đi, những luồng ánh sáng chiếu sáng cả một góc rừng, đội hình men theo bình độ
200… phải nói hôm nay… khái niệm về chiến tranh, cũng không còn nặng nề lắm, phía
sau lưng tôi, là cả một trung đoàn với một khí thế hừng hực ra trận, “những
binh đoàn nối nhau ra tiền tuyến “là hình ảnh này chăng? Sự căng thẳng làm cho
trán tôi mồ hôi ra như tắm, mặn chát…Dẫn một đội hình lớn, chúng tôi phải đạt
hai yêu cầu: không để đội hình dừng lâu quá, sẽ làm cho anh em bộ binh có thời
gian chủ quan, chờ đợi mất cảnh giác; phải bí mật không làm lộ đội hình phía
sau…càng vào sâu cảm giác lạnh lưng hở sườn càng dữ… đi sau tôi khoảng hơn 100m,
anh Trường không ra lệnh gì, tôi biết là tôi đã cắt đường đúng với yêu cầu. Đi và
lặng lẽ đi.
Sau
hơn hai giờ vượt rừng chúng tôi được lệnh giải lao, (theo nhịp của anh em bộ
binh) lúc này trên bản đồ tôi xác định đã cách đường 19 khoảng gần 7 km, hết giờ
nghỉ là thay người đi đầu, tôi về cuối đội hình trinh sát, cách bộ binh cũng gần
100m…
Đang
đi, tôi thấy Đại úy Trần In TMT e95, đi nhanh về hướng tôi và muốn gặp anh Trường,
hai người bàn bạc gì đó và cho thay người để chuyển hướng đi, tôi lấy địa bàn
ra kiểm tra, thì thấy đội hình đã chuyển lên gần chính tây (260 độ) vì lúc đầu
tôi đi là 325 độ. Càng vào sâu rừng càng rậm, nên đi lại rất khó khăn, tôi thấy
anh em Bb mang vác khá nặng bao gồm: đồ dùng cá nhân + ruột tượng gạo 7kg + 2
trái cối 60 hay 1 trái 82.
Nhận xét
Đăng nhận xét