30. Phần 1: Biên giới Tây nam - Từ Đức Cơ đến Chùa Prết Vi Hia
Sáng sớm,
lệnh hành quân ban ra, tôi được phân công đi cùng d1 e95 theo trục đường 19, các
đơn vị còn lại của e95 và e29 cắt rừng tiến về sông Mê Kông, bám theo trục đường
19. Khi rời vị trí tập kết chừng 3 km, tôi có linh cảm là địch đang theo dõi, và
có khả năng chúng sẽ phục kích một vị trí nào đó, tôi điện cho TMT e95 về tình
hình phía trước (chúng tôi đi cách đội hình chính 200m) vì nhiều lần nhìn vào
trong rừng, tôi đều thấy dáng khả nghi là có người, tôi cho anh em tản ra từng
nhóm nhỏ 3 người về phía bên trái đường, dựa vào các gốc cây to chuẩn bị.
Đoàn
xe phía sau hình như cũng dừng lại…và con đường rơi vào khoảng không im lặng. Máy
PRC 25 làm việc với TMT e95, và nhận lệnh nằm lại để chờ lệnh. Tôi cũng khẳng định
với ông, chắc chắn có địch bám theo nhưng không rõ số lượng của chúng (sau trận
đánh tôi mới biết là ông cũng đã khả nghi như tôi, ông lệnh cho các đơn vị bám sát
theo đường 19 hành quân, chứ không theo hướng cũ nữa).
Nằm tại
chỗ khoảng một giờ, rừng thinh lặng, đường vắng, lực lượng mỏng, chưa đến 20
người, nhiều phương án đánh địch được tôi cân nhắc rất kỹ, và con đường tốt nhất
là trụ lại, bám vào các vị trí có lợi về địa hình.
Bỗng
súng nổ phía trái đường 19 do e29 đảm nhiệm.
Hai
bên choảng nhau chừng 10 phút, tôi nghe cối 82 và 120 từ phía sau bắn chi viện
về phía súng nổ…tiếng súng càng ngày càng gần và ở phía sau lưng…chúng tôi dự định
quay lưng lại để chuẩn bị chiến đấu…
Không
kịp…phía bên kia đường địch xuất hiện và tấn công chúng tôi bằng DKZ …, những
quả đạn đầu tiên đã làm cho trinh sát f hi sinh 1 đ/c và trinh sát e95 1 đ/c bị
thương nặng, bất tỉnh…đưa anh em về phía sau xong, tôi bảo anh PRC 25 gọi trực tiếp,
không dùng mật mã và khẳng định chúng có chừng 100 tên, đang tiến ra mặt đường…do
lực lượng đông và hỏa lực địch quá mạnh, anh em vừa bắn vừa rút về phía sau, bọn
địch nơi đây tương đối là lì lợm. Bỗng tôi thấy đạn cối rớt ngay giữa đường, bụi
mù và bắt đầu nghe tiếng 105 depart từ hướng f bộ, phía sau lưng trong rừng sâu
càng lúc càng căng thẳng và ác liệt…bỗng ở đâu những loạt đạn 12. 7 ly, bay qua
đầu chúng tôi từ phía trước…tôi nấp sau một ụ mối cùng một trinh sát 95, phát
hiện địch đang vác bộ 2 khẩu 12. 7 đặt bên mép trái đường bắn về hướng ta. Mỗi
nhóm có 6 thằng và có 2 nhóm.
Pháo
binh ta chi viện cho cả hai hướng phía trong lẫn phía ngoài đường, càng lúc
chúng càng lấn tới, bất chấp pháo ta bắn…tôi phán đoán rằng chúng đang cố bám
ta, để hạn chế hỏa lực… và thật sự pháo đã rơi ngoài vòng hoạt động của chúng.
Anh em
Trinh sát đã có hiện tượng nao núng, luôn nhìn về phía sau bất chấp địch đang đến
gần. Nằm bên vệ đường chúng tôi thấy anh em chi viện bắt đầu xuất hiện, và người
tôi thấy trong nhóm đầu tiên là anh Thành C trưởng c3, nhưng có lẽ chúng ta lực
lượng ít nên chúng mạnh dạn tấn công…đạn 12. 7 của chúng bắn rất rát và có hiện
tượng, chúng đã vượt qua chỗ đ/c trinh sát f hi sinh lúc nãy…tôi chỉ tay về hướng
địch và anh Thành hiểu ý cho Bb vòng sang phải đường tấn công chúng.
Đồng
chí thông tin khi vượt qua đường, để chạy theo anh Thành bị trúng 12. 7 và ngã
xuống, máy vẫn còn kêu è. È. Tôi cởi dây đeo và cho một anh TS e95 mang máy chạy
theo anh Thành…tôi ở lại băng cho anh thông tin bị thương vào bụng.
Lúc ấy
trên máy, TMT 95 lệnh cho chúng tôi bỏ mặt đường, theo C3 vòng phải vào rừng, M
113 chạy từ dưới lên và bắn chéo vào đội hình địch, nhiều tên địch ngã xuống
ngay loạt đạn đầu tiên và rút về sau ngay.
Hai khẩu
DKZ phía sau cơ động lên và đặt bên mép đường bắn về phía địch…Phía trước địch
càng đông và hình như chúng mới tăng viện (thực ra chúng bị anh em e29 đánh chạy
ra đường), đồng thời lúc này C2 vận động lên yểm trợ cho bộ phận bám mặt đường,
cuộc chiến giằng co trên mặt đường.
Lệnh của
E 95 báo là lưu ý bắt liên lạc với e29, vì bạn đã bám được ra mặt đường, phía
trước xa xa khoảng 200m chúng tôi nghe tiếng súng tà âm (từ rừng bắn ra) và
đoán là anh em 29 đã cắt ra đến lộ …đội hình địch có sự hoảng loạn (chạy loạn xạ
vào bìa đường) và đạn bắn không còn ổn định như trước.
Lệnh của
TMT 95 là C2 và C3 dàn hàng ngang bắn về hướng trước mặt, không bắn vào bìa rừng
vì sợ nhầm e29, từng toán địch chạy cắt ngang qua đường, và 2 khầu DKZ của anh
em d1 phát huy sức mạnh, những xác địch bay lên sau những trái DKZ và khói bụi
bao phủ mặt đường…
Cả hai
cánh quân khép lại. Lúc nầy hướng sông Mê Kông cũng nghe tiếng nổ rộ lên và
quân ta đã bắt đầu tiến đến gần bờ sông. Hai khẩu 12. 7 của địch còn nguyên vẹn
bỏ trơ trên mặt lộ, xung quanh nhiều xác chết của địch.
Chúng
tôi được lệnh không dừng lại mà vẫn tiến về phía trước. Phía sau quân chi viện
của ta đã lên kịp, hình như một d của Lữ đoàn 52 QK5. Lúc này khoảng 9 giờ sáng
ngày 3/1/1979.
CUỘC
CHẠY MARATHON VỀ STUNG TRENG
Sau
khi làm chủ chiến trường, giải quyết công tác thương binh liệt sĩ của các đơn vị
xong, chúng tôi tiếp tục lên đường nhận nhiệm vụ mới. Tiến về Stung treng.
Nhiệm
vụ được triển khai bởi phái viên của quân khu 5, tháp tùng Sư đoàn 307 là Đại
tá Phan Hoan như sau:
Nhanh
chóng cơ động lực lượng giải phóng Stung treng ngay lập tức, nếu không một đơn
vị của Quân khu 7 sẽ chiếm Stung treng, và coi như QK 5 không hoàn thành nhiệm
vụ của chiến dịch. Vì vậy, toàn bộ đội hình bỏ lại các quân tư trang trên xe, chỉ
mang một cơ số đạn tác chiến, cơ động nhanh về bờ sông Mê Kông… Cuộc chạy
Marathon bắt đầu …
Toàn bộ
đội hình hành quân một cách nhanh chóng, mặc dù trước đó đã bị địch chận đánh…cảm
giác hồ hởi phấn khởi lộ rõ trên từng khuôn mặt …những bước chạy. Những bước chân nhanh
thoăn thoắt…bộ phận phái viên của Quân khu cũng theo đội hình, vị phái viên đi ủng
màu đen, bên cạnh ông là bộ phận thông tin 50W, đội hình tiến bước qua những
phum làng xác xơ, trơ trọi, mang vẻ tiêu điều của sự chết chóc tan hoang. Nhìn ông
đi trong đội hình chúng tôi cũng có phần an tâm hơn. Ra đến giao lộ 13 và 19
chúng tôi đi thẳng về hướng bắc…
Nhận xét
Đăng nhận xét